Bảo Sinh yêu chó mèo và khoái làm thơ “thậm thụt” phụ nữ

Đọc những bài văn hóa nghệ trên báo Công Luận Online :

>>

>>

>>

>>

>>

>>

>>

>>

(Congluan.vn) – “Nếu thế giới có hai người / Chữ Trinh em giữ suốt đời cho anh”. Nguyễn Bảo Sinh, được biết đến với tục danh “Sinh Chó” là người xây dựng khách sạn dành cho chó mèo đầu tiên ở Việt Nam. Cũng như thế, ông lập ra nghĩa trang chó mèo và yêu động vật này nhất trên đời. Nhân ngày 8.3 hãy đọc một số bài thơ của ông…

 >> 

CHIM BƯỚM DÂN GIAN MANG CA-PỐT HIỆN ĐẠI

” Nếu quốc tế có hai người / Chữ Trinh em giữ suốt đời cho anh “. Tôi lẩm nhẩm hai câu thơ trên và nhận ra đúng như vậy thật ! Khổ là quốc tế đầy rẫy những người và người. Nên …Tôi quen biết Sinh Chó qua nhà văn Nguyễn Huy Thiệp. Gọi tên ông ” phũ ” như thế thật ” tởm ” nhưng anh Thiệp nói ông Sinh ” khoái cực ” vì tục danh đó gắn với thiên chức đời ông là ship hàng cho chó mèo ; vì tình yêu chó mèo. Mỗi lần có dịp vào TP HCM anh Thiệp thường gọi điện tôi đi chơi và khi nào cũng có ông Bảo Sinh. Còn nhớ lần tiên phong giật thốt khi nghe ” Xử thế phải như con c .. / Khi mềm khi cứng bù trừ lẫn nhau “. Úi mẹ ! Thơ hay cú tát vào hồn ấy nhỉ ? Anh Thiệp thủng thỉnh cười, chỉ vào người đàn ông áo đò : – ” Minh nghe thơ như vậy khi nào chưa ? Bảo Sinh đấy ! “. – ” Tôi mà thơ à ? Tội chỉ là tên nuôi chó ! “. Ông cười. đuôi mắt quăn lên, nhưng ánh nhìn lại xoáy thẳng vào người đối lập. ” Làm thơ nuôi chó chọi gà / Ba game show ấy làm ta bơ phờ / Suốt ngày nửa tỉnh nửa mơ / Trông ai cũng thấy nửa thơ nửa gà ” …Cái thứ thơ nửa gà, nửa người ấy quả thực siêu khó. Thực mà hư, hư mà thực vậy ! Trong thi ca Việt tôi mới thấy lần đầu ở Bảo Sinh. ” Không gì vượt được vạn vật thiên nhiên / Cách nhau lớp kính hôn tiên chẳng màng / Ly thân mà vẫn đồng sàng / Âm dương cách biệt một màng cao su đặc … “. Cứ cà rỡn cà tửng mà giật mình xuyên thấu. Gọi thơ Bảo Sinh là phe phái thơ dân gian trọn vẹn đúng mực. Bởi nó đúc rút toàn sự hóm hỉnh, sâu cay. Để tiếng cười như một giải phóng toàn triệt. Biết làm gì và toàn bộ còn gì ngoài tiếng cười ? ” Lời nịnh như gái sờ cu / Lời thật như cắt khối u trong người ” …* * *Nói Nguyễn Huy Thiệp phát hiện ra Bảo Sinh có lẽ rằng đúng ! Thiệp văn hãi, Sinh thơ hề. Đi trọn cái khiếp đảm, kinh hãi đâm ra lý toét, hề chèo. Hai ông là hai mặt quản lý và vận hành đi tìm cái mình thiếu vậy ! Thiệp là người tiên phong nhắc những câu thơ của Bảo Sinh trong những luận chiến văn học của ông. Những câu toát mồ hôi lạnh. Một lần tôi mời hai ông đi ăn phở Cát Tường trên phố Thủ Khoa Huân TP HCM. Bảo Sinh khen ngon. Nói cười phớ lớ. Bỗng nhiên tôi nhớ hai câu của ông : ” Cuối cùng toàn bộ tất cả chúng ta / Đều lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân “. Rồi tôi thấy hình như đang xơi món gà – triết – học ! Phở ngon hẳn ! Ai bảo thơ không kích thích vị giác ?* * *

Tôi chưa thấy ai hiền như Bảo Sinh. Cứ tủm tỉm và lơ mơ không có dáng vẻ gì của một đại gia. Nhưng đọc những thứ ông viết, nhất là văn xuôi mà ông chưa xuất bản, chỉ in photo tặng tôi, thì mới kính nể vì đúng ông là tay chơi, tứ đổ tường đệ nhất Hà thành.  Không có gì không biết, không tường tận. Sinh Chó có lẽ kiếp trước là chó. Kiếp này là người. Ông tin chắc tiền nghiệp như vậy nên chăm sóc chó mèo như chăm sóc đồng loại.  Gọi Thơ Bảo Sinh là một hiện tượng thì chắc chắn sẽ gây tranh cãi và không chừng ông còn mắng cho. Nhưng tôi tin những ai đã yêu thơ, làm thơ dấn thân vào trận đồ chữ nghĩa, quyết liệt với chữ nghĩa, thi tứ thì đều giật mình trước câu này: “Làm thơ mà chẳng bị tù / Là nhờ kiếp trước đã tu nghìn đời…”. Thơ là cái gì mà phải so sánh với tù tội? Vậy mà có đấy! Chữ nghĩa thất hồn bạt vía. Hay câu: “Thiên tài cùng với thằng điên / Cách nhau chỉ một đường biên mơ hồ…”. Ô hô!…

Càng đi sâu vào thơ càng thấy như đi ra những miền biên ải ngữ ngôn trơ vơ phiêu bạt .Ơi những đường biên giới mơ hồ …Nhưng Bảo Sinh cơ hồ đã suýt thủng lưới hư vô và đang đứng cười đâu đó …

Sài Gòn, 4.3.2014

Nhà thơ Nguyễn Hữu Hồng Minh tuyển chọn & giới thiệu

 >>

>>

Báo Công luận

Nhà thơ Bảo Sinh ( phải ), nhà văn Nguyễn Huy Thiệpcùng nhà thơ Nguyễn Hữu Hồng Minh ( trái ) tại Cà phê Bảo – Bùng binh Phù Đổng – Sài gòn 24.9.2011

 >>

“ĐỐ AI CÂN ĐƯỢC LINH HỒN” – THƠ BẢO SINH

Cùng chung một chuyến đò ngangKẻ thì sang bến người đang trở vềLái đò lái mãi thành mêSang về chẳng biết mình về hay sang*

Cái gì ở giữa hai chân

Cái gì dưới rốn khoảng chừng gần một gang

Chân lý ở giữa hai chân

Tâm hồn dưới rốn khoảng chừng gần một gang * Xử thế phải như con c …Khi mềm khi cứng bù trừ lẫn nhau* Khi mê tình chỉ là tìnhNgộ rồi mới biết trong tình có dâm*Tuổi già như lá mùa thuCái răng thì rụng cái cu thì mềm*Thà bị mọc chín cái sừngCòn hơn bồ báo tin mừng tắt kinh*Vợ là cửa cáiBạn gái là hành lang cửa sốCàng nhiều hành lang cửa số càng sangCửa cái anh vẫn đàng hoàng vào raVợ là cửa cái nhà taLại là hành lang cửa số thằng cha láng giếng*

Làm thơ mà chẳng bị tù
Là nhờ kiếp trước đã tu nghìn đời

* * *

Báo Công luận

Chữ ký của nhà thơ Bảo Sinh trên một tác phẩm ông

tặng nhà thơ Nguyễn Hữu Hồng Minh

 

Ghế thì ít, đít thì nhiều
Cho nên đấu đá là điều tất nhiênGhế thì ít, đít thì nhiềuCho nên đấu đá là điều tất yếu

*
 

Ba lạng thịt chốn động tiên
Thừa chỗ đủ để cưỡi trên vạn người

*

Dù ngồi ở bất cứ đâu
Chỉ đít đổi chỗ chứ đầu thì không

*

Suốt đời chỉ yêu một người
Bệnh ấy còn nặng gấp mười ung thư

*Em dại tụt quần quá nhanhNếu mà tụt chậm em thành phu nhân*Muốn sáng tác nhạc thật hayMột tay sờ bướm một tay cầm đàn*Đàn ông khi đang làm tìnhNhục nhất la 2 tha61y cu mình nhão ra*Ung dung khắc đến khắc điCòi to cho vượt tranh gì trước sauBước chân dù chậm hay mauĐường ta đi giữa hai đầu tử sinh*Làm trai mà dái một hònLà kẻ vừa đéo vừa dòm vừa run*Đố ai cân được linh hồnĐể ta bàn chuyện dại khôn ở đờiBáo Công luận

Bảo Sinh chăn chó và yêu chó như đồng loại mình.

Ông từng tranh luận với tôi đôi khi chó “nhân nghĩa” hơn người…

 
Thiên tài cùng với thằng điên
Cách nhau chỉ một đường biên mơ hồThiên tài cùng với thằng điênCách nhau chỉ một đường biên mơ hồ

*

Chỗ cứng nhất của đàn ông
Là chỗ mềm nhất ta đừng hở ra
Chỗ mềm nhất của đàn bà
Là chỗ rắn nhất đụng vào là toi

*

Sợ nhất công an chào ta
Sợ nhì trông thấy bà già khoả thân

*

Nếu không hiểu rõ con cuĐọc vạn cuốn sách vẫn ngu như bòBáo Công luận

Những tác phẩm thơ dân gian của Bảo Sinh gửi tặng bạn bè

Hôm xưa lên tỉnh về làng
Áo cài khuy bấm em làm khổ tôi
Bây giờ quần trễ rốn lồi
Khổ tôi khổ cả bố tôi đang thiền

*

Mặc quần chẳng để mặc quần
Mặc quần chỉ để khi cần cởi ra

*

Gia nhập vê kép tê ô (WTO)
Xuất tinh thì ít, xuất thô thì nhiều
Giao lưu văn hoá đã nhiều
Giao mà không hợp bao nhiêu cũng thừa

*Tưởng rằng chơi gái bằng chimHóa ra chơi cả bằng chim lẫn đầu*Ngày xưa toàn cầu hình vuông vắnCho nên đi đứng trên đường thẳng hơnBây giờ toàn cầu hình tròn trụCho nên ai cũng lom khom định bò

BẢO SINH

 

 >>

>>

>>

>>

>>

 

 tuyển chọn và trình làng

5/5 - (1 vote)

Bài viết liên quan