Review phim Câu Chuyện Về Chú Chó Hachiko (Hachiko A Dog’s Story) – thucanh.vn

Nội dung

Hachiko – một chú chó Akita, có màu lông trắng, giống đực, được giáo sư Ueno của trường ĐH Tokyo đem về nuôi lúc vừa tròn 2 tháng tuổi. Lúc bấy giờ, giống Akita thuộc hàng giống hiếm, rất khó tìm khiến giáo sư Ueno càng tự hào về Hachiko hơn. Hàng ngày, giáo sư Ueno phải đến trạm Shibuya đón xe lửa đến giảng đường dạy học. Buổi sáng trong phim hd này, Hachiko tháp tùng giáo sư và tiễn ông ở trạm xe lửa và buổi chiều lúc tan trường, Hachiko nhanh chân chạy đến trạm xe lửa, quẫy đuôi chờ giáo sư bước ra. Nhưng niềm hạnh phúc đó cũng chẳng tiếp nối được lâu, ông chủ Hidesaburo Ueno bị một cơn nhồi máu cơ tim và ra đi bất thần ngay tại nơi thao tác. Để lại chú chó Hachiko một mình ở nhà ga Shibuya, ngày nào cũng đứng đợi ông chủ đi làm quay trở lại. Và mặc dầu Hachiko đáng thương có chờ đón như thế nào đi nữa thì vĩnh viễn ông chủ của nó cũng không quay trở lại. Nhưng bằng chính trái tim của mình Haciko đã mãi mãi giữ hình ảnh của giáo sư để chờ đón sự quay trở lại của ông trong suốt mười năm trời mặc dầu trời mưa, nắng gắt hay bão tuyết. Nó chỉ chịu từ bỏ khi trút hơi thở ở đầu cuối của mình trên nền sân ga lạnh lẽo .

Thể loại

Trailer

Các review được Vnwriter tổng hợp từ nhiều nguồn. Báo cáo vi phạm, bản quyền, spoiler tại trang Liên hệ hoặc Bản quyền.

Review

Một câu truyện nhẹ nhàng, cảm động

Khánh Hưng 7.5 Blogger

Chó – người bạn thân thương nhất của con người. Loài chó được biết đến với sự mưu trí, lòng trung thành với chủ, sự quả cảm … Đã không ít lần những nhà làm phim đưa hình tượng những chú chó lên màn ảnh, hầu hết nêu cao lòng trung thành với chủ và tình cảm thân thiện của những chú chó với người chủ của chúng. Một vài trong số đó dựa trên những hình tượng có thật, đó là những chú chó được mọi người biết đến và ghi nhớ với lòng trung thành với chủ hiếm có. Một trong số đó là Hachiko – một chú chó nổi tiếng khắp Nhật Bản và được xem như thể một hình tượng của lòng trung thành với chủ .Năm 1924, Hidesaburō Ueno ( 上野 英三郎 ), giáo sư thuộc khoa nông nghiệp trường Đại học Đế quốc Tokyo ( nay là trường Đại học Tokyo ), đã mua và đưa Hachi ( tên thân thương của Hachikō ) tới Tokyo. Trong suốt khoảng chừng thời hạn sau đó, chú và ông chủ đã trở thành những người bạn không hề tách rời. Mỗi buổi sáng, Hachikō theo tiễn chủ tới tận nhà ga Shibuya nơi ông chủ đi tới nơi thao tác và chờ đón ông tại đó đến khi ông trở lại vào cuối ngày. Những ngày niềm hạnh phúc đó cứ tiếp nối cho đên một ngày định mệnh vào tháng 5 năm 1925, khi ông chủ bị nhồi máu bất thần, từ trần ngay tại nơi thao tác và vĩnh viễn không thể nào trở về nhà. Nhưng như thường lệ, Hachikō vẫn tới nhà ga để chờ đón người bạn thân thiện của mình tuy nhiên không thấy. Và cứ mỗi ngày sau đó, chú vẫn đều đặn lặp lại trong vòng hơn 10 năm dài. Cuối cùng, ngày 8 tháng 3 năm 1935, Hachikō đã hoàn toàn có thể gặp lại người chủ của mình. Chú chết tại chính nơi hơn 10 năm trước chú đã tiễn ông chủ đi lần ở đầu cuối do mắc chứng giun chỉ. Xác Hachikō đã được nhồi bông và dữ gìn và bảo vệ tại Bảo tàng tự nhiên quốc gia thuộc Q. Ueno, Tokyo ( nguồn : Wikipedia )Hachiko : A Dog’s Story là bộ phim thứ 2 kể về câu truyện của Hachiko, là bản làm lại của bộ phim Nhật Bản Hachikô monogatari năm 1987. Dĩ nhiên, ngữ cảnh phim phải được chế biến lại đôi chút để tương thích với toàn cảnh phim. Hachi là một chú chó nhỏ được gửi sang Mĩ bằng đường tàu hỏa, nhưng khi xuống tàu thì người ta làm rơi mất lồng nhốt cậu và cậu bị lạc. Tại đây, câu gặp Parker Wilson ( Richard Gere ) – một giáo sư ĐH đang đi bộ về nhà. Parket đưa Hachi về nhà, Cate Wilson ( Joan Allen ) – vợ ông bắt đầu không thích sự xuất hiện của chú chó nhỏ nên đã bảo Parker đăng tin tìm chủ của chú. Nhưng khi thấy Parker trở nên thân thiện với Hachi, Cate đã từ bỏ dự tính tìm chủ của Hachi, và Hachi trở thành một thành viên trong mái ấm gia đình Wilson. Parker gọi cậu là Hachi-ko, dựa theo số 8 được khắc trên vòng đeo cổ của câu, mang ý nghĩa suôn sẻ trong văn hóa truyền thống phương Đông. Sau đó câu truyện được giữ nguyên như trên. Hàng ngày, khi Parker đến ga tàu để đi làm thì Hachi lẽo đẽo theo sau để tiễn chủ, đến cuối ngày thì chạy ra tận ga để chờ chủ về …. Cho đến một ngày, Parker bất ngờ đột ngột lên cơn đau tim và từ trần, vĩnh viễn không khi nào trở về nhà. Nhưng Hachi không biết điều đó, ngày ngày đúng giờ cậu đều chạy đến ga tàu, ngồi chờ gia chủ hy vọng một ngày nào đó sẽ trở lại. Cứ như thế ròng rã suốt 10 năm trời, Hachi vẫn không nguôi hy vọng được nghênh đón người chủ của mình trở về, chú vẫn chờ, vẫn đợi … Và vào một đêm tuyết trắng lạnh lẽo, Hachi đã được gặp lại người chủ thân yêu của mình, chú chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng và lên thiên đường .Hachiko : A Dog’s Story là một câu truyện nhẹ nhàng, cảm động, cứ chầm chậm chầm chậm trôi đi trong tiếng nhạc piano dịu nhẹ, dễ hiểu dễ ngấm dù không quá thâm thúy lẫn ấn tượng … Đúng như tên gọi, bộ phim kể về cuộc sống Hachiko, từ ngày cậu được nhận về tới ngày cậu ra đi. Bên canh Hachiko là mái ấm gia đình giáo sư Wilson với 3 người : vợ chồng giáo sư và cô con gái ( sau này thêm người con rể và một cậu nhóc nữa được sinh ra ). Mọi thứ cứ lần lượt diễn ra, một cách đơn thuần đến mẫu mực. Chi tiết phim không khoa trương, không cầu kì, không bộc lộ tình cảm thái quá mà tự nhiên, dễ hiểu. Điều đó khiến cho mạch phim cứ như trôi tuồn tuột, không có ấn tượng hay cao trào gì thâm thúy, nhưng bù lại xúc cảm được biểu lộ và truyền tải thật. Parker yêu quý Hachiko, đưa cậu về nhà lén lén lút lút, rồi nuôi cậu, cho cậu một chỗ trú bên cạnh mái ấm gia đình, đi tìm chủ của Hachiko nhưng vẫn yêu quý, vui đùa cùng cậu, và Hachiko trở thành 1 phần của mái ấm gia đình khi nào không hay. Sự Open của Hachiko gây ấn tượng khác nhau đến từng thành viên trong mái ấm gia đình, và đương nhiên không phải ai cũng thú vị với chú. Cate không muốn nuôi một chú chó, và bà muốn chồng tìm cho được chủ của chú. Nhưng khi thấy chồng vui đùa bên chú chó một cách vui tươi tự do đến mức hồn nhiên thì bà không đành lòng, dù đôi lúc chính Hachiko lại tạo nên một rào cản giữa Parker và mái ấm gia đình. Rào cản ấy được kiến thiết xây dựng tinh xảo qua những biểu lộ li ti nhưng dễ chớp lấy. Và dù không hẳn là hài lòng, bà vẫn vui tươi chung sống bên chú, tâm sự linh tinh với chú. Khi chồng mất, bà càng đồng cảm với Hachiko, càng hiểu được tấm lòng của chú với chồng mình. Con gái và con rể của Parker yêu quý Hachiko, khi bố mất cả 2 đã nhận nuôi chú, nhưng sau cuối vẫn để chú ngày ngày ra đi triển khai bổn phận của chính mình. Bên cạnh mái ấm gia đình Wilson còn có những người khác : giáo sư Ken, bạn của Parker, người Nhật, hiểu biết văn háo phương Đông và về Hachiko ; Jess, người bán dạo bên ga tàu và Carl, người bán vé tàu, ngày ngày vẫn gặp giáo sư Parker cũng chú chó nhỏ trung thành với chủ … Những nhân vật phụ bên ngoài tận mắt chứng kiến câu truyện của Hachiko, biểu lộ cái nhìn khách quan về chú, không thiếu cũng không thừa. Mẫu mực, dễ xem và dễ hiểu, đó là điều tôi cảm nhân được từ bộ phim .Đó là về con người, còn chuyện của chú chó thì sao ? Hachiko : A Dog’s Story cũng xây dựng hình tượng Hachiko một cách chân thực, không cường điệu hay cầu kì. Hachiko “ diễn xuất ” rất tự nhiên và đơn thuần, bộc lộ đời sống một chú chó thông thường không có gì đặc biệt quan trọng. Khi được nhận nuôi chú quấn quít bên chủ, chú đào đất qua hàng rào để chạy theo chủ ngày đầu ông đi làm, chú không ham trò đuổi theo quả bóng, chỉ nhìn xa xăm chờ đón khi cảm thấy bị bỏ rơi, chú ngày ngày chờ đón chủ về, đêm đến nằm một mình lạnh lẽo dưới toa tàu cũ. Đôi lúc máy quay đặt vào góc nhìn của chú, bộc lộ góc nhìn của chú trước quốc tế, không nhiều nhưng đủ để người ta hiểu được cảm nhận của chú về quốc tế xung quanh. Khác với những chú chó khác, Hachiko hầu hết không khi nào sủa. Tất cả được bộc lộ qua hành vi, qua ánh mắt, câm lặng nhưng chân thực và dễ ngấm. Cảnh Hachiko ngày ngày đứng chờ chủ thực sự khiến người xem cảm động – hay tối thiểu là suy ngẫm. Có một chi tiết cụ thể lạ là trong suốt bộ phim, Hachiko không hề đeo vòng cổ. Lúc đầu tôi thấy thật phi lí – ở Mĩ nếu chó không đeo vòng cổ rất dễ bị bắt vì bị nghi là chó vô chủ. Nhưng đến khi thấy cậu bị buộc dây vào cổ rồi, tôi mới hiểu vì sao đạo diễn lại để chú tự do như vậy. Một cụ thể nhỏ nhưng được đưa vào đúng lúc khiến ta hiểu hơn về Hachiko – tự do nhưng rất mực trung thành với chủ, và Parket – người chủ tuyệt vời coi chú như một người con của mình vậy .Phim chỉ có thế. Phim sử dụng tông màu ấm hơi tối, hơi gợi sự trần mặc. Quay phim khá tốt, có những góc quay đơn thuần nhưng khá đắt, toàn cảnh phim số lượng giới hạn trong một con phố, một ngôi nhà, một cửa ga nhưng lại có những đường ray hun hút, ngay cả ngôi nhà, con phố hay cửa ga nhiều lúc cũng rất xa xăm, rất thênh thang. Âm nhạc của phim với những bản nhạc piano dìu dịu, nhè nhẹ càng làm cho bộ phim thêm trầm và chậm. Phim casting tốt. Richard Gere với khuôn mặt chững lại phúc hậu đóng rất đạt vai diễn một giáo sư ĐH yêu thương mái ấm gia đình một cách đầy nghĩa vụ và trách nhiệm, yêu quý chú chó nhỏ một cách vui tươi vô tư. Joan Allen vẫn là khuôn mặt từng trải lãnh đạm nhưng diễn xuất phong phú hơn, tuy không thực sự tốt nhưng tương thích với thực trạng. Còn lại những nhân vật khác đều vừa đủ, không thiếu không thừa, diễn xuất chưa nhiều để hoàn toàn có thể nhìn nhận .Hachiko : A Dog’s Story là một phim tâm ý mẫu mực, không quá thâm thúy, không quá ấn tượng, nên hoàn toàn có thể không đủ mê hoặc để lôi cuốn bạn theo dõi hết bộ phim. Nhưng những khung hình đẹp chầm chậm, những bản nhạc dịu nhẹ và một câu truyện cảm động hoàn toàn có thể sưởi ấm trái tim bất kỳ ai trong một đêm lạnh lẽo .

Trung thành và cảm động

Lữ Khách 7.8 Blogger

Đây đã là câu truyện quá ư nổi tiếng với nhiều người về lòng trung thành với chủ của Hachi – một giống chó Akita ở Nhật Bản được ca tụng là giống chó trung thành với chủ nhất quốc tế – so với ông chủ của mình là giáo sư Wilson. Được người Mỹ dựng lại phim dưới sự thủ vai của Richard Gere và Joan Allen. Tuy nhiên điển hình nổi bật nhất vẫn là Hachi. Cái tên Hachi xuất phát từ khi ông phát hiện ra tín hiệu chữ Nhật bản trên cổ của nó có nghĩa là Hachi ( tức là số 8 – hình tượng cho sự suôn sẻ ), từ đó ông đã gọi nó là Hachi. Trong một lần quay trở lại từ chuyến công tác làm việc, ông đã vô tình phát hiện chú chó này trên trạm tàu hay đúng chuẩn hơn chính chú này đã tự tìm đến ông tại đó. Hình như đây là mối nhân duyên đã định sẵn cho ông và Hachi. Vì vợ ông không thích nuôi chó, thế nên ông đã cố gắng nỗ lực tìm cách cho chú chó này đi, thậm chí còn là đăng tờ rơi tìm người chủ của nó. Tuy nhiên, sau cuối nó vẫn về với ông. Một cụ thể rất hay của bộ phim chính là khi có người gọi điện đến nhà ông hỏi về chú chó thì sau khi thấy ông chơi đùa rất vui tươi cùng Hachi, vợ ông đã dằn lòng mà nói “ đã có người nhận chú chó rồi ”. Từ khi có Hachi, đời sống của cả mái ấm gia đình đã biến hóa ; Hachi như lấp đầy lỗ trống của Luke và khiến đời sống của ông niềm hạnh phúc hơn rất nhiều. Cho đến một ngày ông đã ra đi và từ đó Hachi luôn chờ đón tại bến tàu của ông suốt 9 năm trời .

Đánh giá

Nội dung – 8.7

Diễn xuất – 8.5

Nhạc phim – 8.6

Kỹ xảo điện ảnh – 8.2

Thông điệp truyền tải – 8.8

8.6

Cảm động

Đầy giá trị về tình yêu, lòng trung thành với chủ

User Rating: 3.5 ( 1 votes)

Source: thucanh.vn
Category: Chó cảnh

Rate this post

Bài viết liên quan