Husky và Sư tôn mèo trắng của hắn – Đồng nhân văn [update thường xuyên]

Gọi là đồng nhân cũng hơi to tát, thực sự chỉ là vài mẩu chuyện thường ngày về đời sống ẩn cư bình dị tại Nam Bình Sơn. Là fic do chính mình tự viết, mọi người nếu yêu quý, ủng hộ hãy comment truyền động lực cho tui viết thêm nhé .

xương cá

Sư tôn gần đây lại nhận mấy đứa trẻ về, dạy chúng viết chữ. Người nói dù gì mình cũng rất rảnh, mấy đứa nhỏ nhà quá nghèo, không biết chữ e rằng sẽ càng khổ .
Đám trẻ sáng sớm sẽ đến học, gần trưa sẽ về hết. Cá biệt chỉ có Tiểu Đinh, nhà cách rất xa, từ Nam Bình Sơn đi bộ phải đến non nửa buổi chiều mới về đến nhà. Vậy nên, hôm nào cũng giữ nó lại ăn trưa, ăn no xong mới cho về .

Tiểu hài tử rất ngoan, cho ăn gì cũng đều vui vẻ, ăn xong sẽ thu bát đũa, ôm xuống bếp phụ Mặc Nhiên rửa.

Bất quá, trẻ con vẫn là trẻ con .
Hôm nay, Mặc Nhiên trổ tài làm món cá quế nấu hạt thông, tuy chưa bằng đầu bếp hạng sang của trấn Vô Thường, nhưng so ra cũng chẳng kém nhiều lắm .
Sư tôn chưa nếm đã khen, Mặc Nhiên vô cùng cao hứng. Tiểu Đinh ngồi bên cạnh lại nhìn nhìn, không động đũa .
Mặc Nhiên : “ Đệ không biết ăn cá ? Hay … là không biết gỡ xương ? ”
Tiểu Đinh cúi đầu. Thịt cá thực sự rất xa xỉ .
Mặc Nhiên cười, dịu dàng êm ả gắp khúc giữa ngon nhất của con cá, cẩn trọng bỏ lên đĩa, từng bước thuần thục lóc xương cá, bỏ xương sống, bỏ xương dăm, lọc thật thật sạch .
Mặc Nhiên : “ Đệ hiểu chưa ? ”
Tiểu Đinh : “ Hiểu rồi ạ ”
Mặc Nhiên lại cười : “ Đại trượng phu những chuyện nhỏ này càng phải học, sau này nhất định phải gỡ xương cho thê tử ! ”
Nói rồi quyết đoán đẩy đĩa cá đã gỡ sẵn về phía Sư tôn .
Sư tôn : “ … ”
Tiểu Đinh : “ … ”
Mặc Nhiên : “ Đệ ăn thì đi mà gỡ ! ”

Thê tử

Hôm sau, Mặc Nhiên làm món thịt kho tàu, cố ý chọn loại có mỡ một xíu, muốn Sư tôn ăn cho béo lên một chút ít .
Tiểu Đinh như thường lệ, món nào cũng ăn, nấu thế nào cũng ăn, tay gắp tay và, nhanh gọn đã đánh bay hai bát cơm .
Hai người lớn trước mặt, lại ăn cả buổi không hết sống lưng bát .
Mặc Nhiên : “ Sư tôn, người ăn thử, thịt kho này ta làm theo phong thái Giang Nam, thực sự rất ngọt. Ngươi thử một miếng thôi ” .
Sở Vãn Ninh : “ Không ăn ! ” .
Mặc Nhiên : “ Đảm bảo rất ngon, không cay chút nào. Tiểu Đinh còn ăn ngon như vậy, người nể mặt ta thử một miếng đi ” .
Sở Vãn Ninh : “ Không ăn ! Không ăn là không ăn ! ! ” .
Tiểu Đinh phủ nhận. Ăn thì không ăn, chơi cái trò gì không biết, miếng thịt cứ gắp qua gắp lại, nhảy qua nhảy lại từ bát người nọ qua bát người kia .
Mặc Nhiên hết cách, chợt liếc qua Tiểu Đinh, nhỏ giọng : “ Người … chẳng lẽ người muốn ta … trước mặt Tiểu Đinh … ”
Sở Vãn Ninh tái mặt : “ Ngươi ! ! ! ”
Kết cục, Mặc đạo trưởng ca ca cười gian tà, Sở đạo trưởng ca ca cúi đầu cắn một miếng thịt nhỏ .
Tiểu Đinh thầm nghĩ, sau này nhất định lớn lên sẽ bắt chước Mặc ca ca, đối xử với thê tử êm ả dịu dàng như vậy .

Bái sư

Lại nói, hôm tiên phong đám trẻ đến học, chính là ngày ta Open. Y cũng chỉ nói qua loa, đại loại là muốn nhận dạy chữ cho mấy đứa trẻ, thời điểm ngày hôm nay phụ mẫu chúng sẽ dắt đến bái sư. Ta vừa nghe đã thấy bực mình .
Lát sau, đám người lục tục kéo tới, người gói ghém đôi quả trứng, kẻ dắt sống lưng mớ rau rừng. Còn có kẻ thập thò đứng cuối, ngượng nghịu ôm một bó rơm .
Thật ngứa mắt !
Phụ thân Tiểu Ất : “ Đạo trưởng, thời điểm ngày hôm nay bái sư, tất cả chúng ta cũng chỉ có một chút ít … ”
Đạp : “ Một chút ? Nửa chút cũng chưa tới ”
Vãn Ninh lườm .
Phụ thân Tiểu Ất : “ Mong đạo trường đừng chê … ”
Đạp : “ Không chê, nhưng thách ngươi thuyết phục được y nhận ”
Vãn Ninh liếc xéo .
Phụ thân Tiểu Ất : “ Đạo trưởng rộng lượng, nhất định sẽ … ”
Đạp : “ Thê tử của ta, ngươi nói ta hiểu y hay ngươi hiểu y ? ”
Vãn Ninh dứt khoát bỏ đi .
… … … … … … ..
Rút cục, vẫn là Đạp Tiên Quân ta hiểu rõ y, Vãn Ninh thực sự cái gì cũng không nhận, nhất quyết ép người ta mang về .
Ta hừ mũi, Vãn Ninh sao hoàn toàn có thể nhận những thứ những ngươi vét kiệt trong nhà đem đến .
Đừng có ảo tưởng. Đời này, quà cho Vãn Ninh, không đến lượt những ngươi lo .

Bái sư (2)

Vì sao Đạp Tiên Quân không dễ chịu, Sở Vãn Ninh sao lại không hiểu .
Đại khái chính là :
Mẫu thân Tiểu Giáp : “ Giờ hài tử đã theo học Đạo trưởng, phải chăng cũng nên đổi cách gọi mới hợp lẽ. Tiểu Giáp, đố con biết, gọi Đạo trưởng là gì ? ”
Tiểu Giáp : “ Thúc … thúc … …. ? ”
Đạp : “ Mù hả ? Người này có chỗ nào giống thúc thúc không ? ? ? ”
Tiểu Giáp : “ Vậy … sư … sư … phụ … ? ”
Đạp : “ Quá phận ! Ngươi là cái thá gì, dám gọi y là sư phụ ? ? ? ”
Tiểu Giáp : “ Thế … thế thì … tiên … tiên … tiên … ”
Tiểu Giáp hé mồm định nói, lại nhìn vào mắt hắn, nhịn không nổi, oà khóc nức nở .
Vãn Ninh câm nín hồi lâu, rút cục thở dài : “ Được rồi được rồi … cũng không phải bái sư thực sự, ta cũng … không thu nhận đệ tử, chỉ tiện tay dạy chúng vài chữ thôi … Gọi Đạo trưởng được rồi. ”
Mẫu thân ôm Tiểu Giáp dỗ dành, thầm nghĩ thật may vị Mặc đạo trưởng này 3 ngày mới khó ở một lần, nếu ngày nào hắn cũng hung ác như vậy, thực muốn để con mù chữ còn hơn .
Vãn Ninh ôm trán, thầm nghĩ tính mình không quá thích trẻ con, loanh quanh thế nào mà xung quanh lại toàn trẻ con vậy .

Bệ hạ

Vãn Ninh thực sự rất thất thường .
Vãn Ninh nhìn Tiểu Bính chơi chong chóng, nhìn đến phát ngốc .
Một lúc sau, ta đưa chong chóng cho Vãn Ninh .
Vãn Ninh giận .
Ta nói không phải ta ăn cướp, là ta lấy lồng đèn chính tay ta làm ra đổi cho nó .
Vãn Ninh hết giận .
Rồi ta lại nói, thực ra cũng … không phải đích xác là ta làm, là lồng đèn tên Mặc tông sư kia làm .
Vãn Ninh lại giận .
Ta vội khoát tay, đích xác là lồng đèn hắn ta làm, nhưng là làm để Tặng Kèm cho ta. Bút tích của hắn vẫn còn, Vãn Ninh không tin hoàn toàn có thể xem .

Vãn Ninh cười .
Nhưng trong mắt lại lấp lánh lung linh ánh nước .
Vãn Ninh ôm ta vào lòng, thủ thỉ :
“ Bệ hạ … ta cũng sẽ làm thật nhiều lồng đèn cho ngươi … ”
Ngừng rất lâu, Vãn Ninh lại nói :
“ Mặc Nhiên, ngươi thực sự là đứa trẻ rất ngoan ” .
Đó, là lần tiên phong Vãn Ninh gọi ta là chúa thượng .
( Thực sự muốn nói thêm một chút ít về fic Bệ hạ này. Thực sự cảm ơn Mặc Nhiên vì đã biết đồng ý, biết yêu thương, đỡ ghét bỏ Đạp Tiên Quân. Hai đời, những ngươi đều có chung tuổi thơ xấu số ấy, đều khao khát dù chỉ một chút ít thôi, được ôm chiếc lồng đèn của riêng mình. Đạp Đạp à, để Mặc tông sư từ từ bù đắp cho con, cũng để Sư tôn từ từ bù đắp cho cả hai người những ngươi ) .

Là một ngày Chủ nhật đẹp trời, dậy khá sớm, thôi thì xử lý hết một lượt những idea đang tích trữ nhé :))

Đạp tông sư

Nói ra cũng buồn cười, mang tiếng dạy chữ nhưng Sở Vãn Ninh đến giờ vẫn chưa đích thân cầm tay đứa trẻ nào luyện chữ cả. Chung quy cũng chỉ vì cái vị bên cạnh y .
Ngày của Mặc tông sư, hắn sẽ nói chút chuyện nhỏ này sao dám phiền đến Sư tôn. Nói rồi bận bận rộn rộn cầm tay đứa này, chỉ trỏ đứa kia, đám trẻ đều rất thích hắn .
Ngày của Đạp Tiên quân … thôi đừng nói nữa, phiền chết đi, lần nào cũng hại Sở Vãn Ninh cầm tay hắn luyện cả buổi chưa xong một chữ, đâu rảnh chăm sóc mấy đứa nhỏ khác .
Cũng phải, tính y lãnh đạm khó gần, đừng nói cầm tay, chỉ cần đến gần, đám trẻ sợ cũng không viết nổi .
Lại nói, hôm đó có thôn dân bệnh nặng, trưởng thôn hấp tấp vội vàng chạy sang nhờ Sở Vãn Ninh trợ giúp. Y cũng chẳng phải thần y gì, chẳng qua thôn nghèo rớt không có nổi một thầy thuốc tử tế. Đạp Tiên quân cố nhiên chẳng giúp sức được gì, Sở Vãn Ninh đành gấp rút chạy đi, giao lại đám trẻ ở nhà với hắn .
Quả nhiên trưa về, chẳng còn đứa nào trong lớp … ( Mặt Sư tôn 🙂 )
Chợt nghe tiếng trẻ con nháo inh ỏi sau núi, y ra đến nơi, đã thấy Đạp Tiên quân tay cầm Bất Quy …
… dạy mấy đứa kiếm pháp. Mỗi nhóc con tay nắm một thanh kiếm gỗ chẳng biết lấy ở đâu, theo nhịp hô của hắn vụng về đâm chém. Dưới nắng trưa, đứa nào đứa nấy mồ hôi nhễ nhại, mặt mũi lại hớn hở, miệng nhỏ hét theo từng nhịp, xem ra vui hơn học chữ nhiều lắm. ( Mặt Sư tôn 🙂 lần hai =))))) )
Bất giác gió Nam ào một trận đến, đám tiểu đệ tử ồ à reo lên, sung sướng hong khô sống lưng áo ướt đẫm. Kiếm nhỏ huơ huơ, tóc bay trong gió, Nam Bình sơn vốn tịch mịch nay lại tràn ngập một khí tức náo động, có đôi chút quen thuộc của nửa đời trước .
Nắng trưa đổ xuống chói loá, y đứng dụi mắt thật lâu, dụi đến khi hai mắt đỏ bừng, ngón tay cũng đã ươn ướt …
Luyện thêm một lúc nữa, sau cuối cũng hết bài, Đạp Tiên quân trước khi cho nghỉ không quên dặn dò :
“ Các ngươi phải luyện thật cần mẫn cho bổn toạ, sau này gặp kẻ xấu sẽ bảo vệ được a nương, bảo vệ được sư phụ ! ! ! ”
“ Rõ ! ! !
Vãn Ninh khẽ cười, trong lòng như được một làn suối trong tưới mát, rất dễ chịu và thoải mái, rất tự do, không đau .
Từ đó, cứ buổi học nào có Đạp Tiên quân, Sở Vãn Ninh sẽ lấy cớ cho nghỉ sớm .
Y sẽ lén ra sau núi, trèo lên cành cây quen thuộc, yên bình ngắm Đạp tông sư lên lớp .

Vãn Ninh ngươi thay đổi rồi!

Đang yên đang lành, Đạp Tiên quân đùng đùng đập bút, đứng lên bỏ ra ngoài .
Lũ trẻ ngơ ngác .
Vãn Ninh :

Rốt cuộc vẫn theo hắn ra ngoài, chỉ thấy hắn ngồi bệt ngoài vườn, thu lu bó gối, quay sống lưng về phía y .
“ Ngươi lại làm mưa làm gió cái gì ? ”
“ … ”
“ Rốt cuộc là chuyện gì ? ”
“ … ”
“ Không nói thì kệ ngươi, ta đi đây ”
“ Vãn Ninh, ngươi đổi khác rồi ”
Đạp Tiên quân không quay đầu, ngữ khí mười phần tráng lệ .
“ Tiểu Đinh không làm bài tập, ngươi không mắng ”
“ Tiểu Giáp nói dối đau bụng, ngươi không đánh ”
“ Tiểu Ất học không thuộc bài, sợ đến phát khóc, ngươi lại ôm nó, dỗ nó, nói nó học từ từ rồi sẽ thuộc. Ngươi … không giống trước kia nữa … ”
Chó lớn cúi thấp đầu, chầm chậm quay lại .
“ Là … là … tên cẩu tông sư kia biến hóa ngươi. Là hắn giúp ngươi trở nên như vậy … Bổn toạ … ”
Càng nói càng nhỏ, ở đầu cuối không nghe thấy nữa .
Bổn toạ chỉ làm ngươi đau lòng. Bổn toạ từ trước đến nay đều chẳng làm được gì. Bổn toạ không tốt như hắn .
Vẫn là bộ dạng so vai cúi đầu, tai cụp xuống, mặt giấu kín không cho người ta thấy .
Mèo trắng thở dài, nhẹ nhàng khom sống lưng, một tay nâng cằm hắn, một tay vẫy ra kết giới hải đường hồng hồng lấp lánh lung linh. Đám trẻ bên ngoài ồ lên reo hò thích chí .
Triệu triệu cánh hoa tầng tầng lớp lớp, bịt kín cảnh xuân ấm cúng bên trong .
Hắn rất cao, tuy ngồi dưới đất cũng chỉ cần nâng cằm, y cúi xuống là vừa khít .
“ Đều là ngươi. Đều là ngươi đổi khác ta, biến ta thành người như vậy ” .
“ Nói với ngươi bao nhiêu lần ngươi mới hiểu được ”
“ Ta chỉ có một mình ngươi ”
“ Ưm … ”
“ Ư … ”
Oành ! ! !
Đám trẻ giật bắn mình, một bóng đen vọt mạnh ra ngoài, lăn lông lốc trên mặt đất .
Chỉ thấy Sở đạo trưởng ca ca mặt lúc tím lúc hồng, tay giữ chặt y phục, chân vẫn nguyên thế cước. ( Aiya nhắm mắt vào những bé ơi … )
“ Ngươi ! ! ! KHÔNG ! ĐƯỢC ! BAN ! NGÀY … ”
Update 24/5/2021

Thiên liệt (kiếp sau)

Kì thực Thiên liệt năm ấy, Sở Vãn Ninh không chỉ sức cùng lực kiệt, mà tâm cũng coi như đã chết. Một đời tận lực, đổi được vỏn vẹn cái danh Tông sư hão huyền, may là lãi chút ân tình của phu thê tôn chủ … Lần này vét nốt chút hơi tàn, coi như trả đủ nợ cho nhân thế, cũng không phụ nghĩa của cố nhân đi .
Lúc ấy y thực mỏi mệt, cũng thực bình thản. Chết rồi cũng thực tốt, chẳng cần mặt mũi, cũng chẳng cần điên cuồng tranh đấu cái gì nữa .
Chỉ là, đâu đó trong lòng, vẫn có chút lo ngại mấy đứa đồ đệ nhỏ. Y thầm mong chúng hoàn toàn có thể nghĩ đến mình một chút ít, để mình hoàn toàn có thể quay về báo mộng, gặp lại chúng một chút ít .
Tiết Mông, đứa nhỏ này, ôm một cái chắc là được rồi. Đừng dây dưa, tránh cho nó lại thêm đau lòng .
Sư Muội … tính tình ôn hoà, hành sự thận trọng, cũng chẳng có gì đáng lo. Thôi thì, nhờ nó chăm nom Mặc Nhiên thật tốt đi .
Còn Mặc Nhiên, Mặc Nhiên hắn …
Chắc cũng … rơi vài giọt nước mắt chăng ?
Hắn tỉnh lại, Tiết Mông có gây khó dễ hắn chăng ?
Hắn có áy náy, tự trách chăng ?
Không được, trước mặt hắn phải bộc lộ thật tốt, biểu lộ mình chết rất vui, rất cao hứng, hiện tại còn tốt hơn sống nhiều lần .
Còn phải chỉ hắn nốt mấy pháp chú tạo kết giới hạng sang, sau này thời gian sinh tử quay đầu, sẽ thay y giữ cái mạng cho hắn .
Y đổi cái mạng này, chỉ mong cả đời dài phía sau hắn được yên ổn, tốt nhất là cả ngày lúm đồng xu tiền lún sâu, cười cười nói nói xoắn xuýt quanh người hắn yêu, vĩnh viễn không chia xa .
Mong hắn sớm quên đi cái gì Vãn Dạ Ngọc Hành, cái gì Bắc Đẩu Tiên Tôn. Sớm quên người sư phụ tàn ác lãnh đạm bất cận nhân tình nào đó .
Mong hắn sống tựa như chữ “ nhiên ” trong tên mình, sống thay y một đời chìm trong “ vãn ninh ” an an nhàn lạc, bình bình đạm đạm .
Thẳng đến tận giờ đây, dù đã trải qua vạn vạn kinh hỉ thăng trầm của cả hai đời người, Vãn Ninh vẫn cảm thấy khoảng thời gian ngắn lần đầu gặp lại Mặc Nhiên ở Quỷ giới, luôn là khoảnh khắc y thích được gặp lại trong mơ nhất .
Update 27/5/2021

BÍ MẬT

“ Vãn Ninh, Vãn Ninh, người ăn thử miếng cá này đi. ”
“ Không ăn. ”
“ Không ăn thật sao ? Trong miếng cá này có chứa đựng bí hiểm đó nha. Haha chắc là người không nhận ra được đâu. ”
Vãn Ninh mở to mắt, chớp chớp, gắp miếng cá thướt tha bỏ vào miệng nhai thử .
Cũng có gì lạ đâu. Hơi béo một chút ít, ngoài việc không phải đồ y thích ăn, thì cũng chẳng có gì kì quặc .
“ Vãn Ninh không nhận ra ư ? ”, Mặc Nhiên chống tay lên cằm, thử thách .
Một miếng. Hai miếng. Ba miếng. Bốn miếng .
Mèo trắng cắn cắn, nhai nhai chậm trễ. Ngơ ngơ ngẩn ngẩn hồi lâu, thực sự không hề có gì khác thường .
Mặc Nhiên bật cười, nhịn không được tiến đến ôm choàng lấy y từ phía sau, cằm ghé sát hôn lên tai y .
“ Vãn Ninh, người thế này … thật đáng yêu quá đi mà ! ” .
“ Ngươi lừa người ! ! ! Ư … đừng có nháo ! ”
“ Nhưng ta không có lừa người nha, thực sự là có bí hiểm nha. Sáng nay ta muốn nấu cháo cho người, liền dậy thật sớm xuống núi mua cá chép vàng tươi. Ai ngờ đến nơi, cá ngon đã bị người ta mua hết … Ài, hại ta phải thút thít một hồi … ờm … nói chung là cực kỳ khổ sở, lão bà bên cạnh mới nhường cho khúc cá. Người không được chê, phải ăn hết đó nha. ”
Vừa nói vừa nũng nịu dụi dụi lên tóc y .
Vãn Ninh trong lòng dậy lên một trận ấm cúng, nhưng y từ trước vẫn không quen với loại mềm mịn và mượt mà này, vẫn là có chút xấu hổ. Y quay mặt tránh khỏi nanh vuốt của người kia, lại nhìn miếng cá tươi ngon béo ngậy trên bát cháo, khoé miệng khẽ cong cong .
“ Thật là có lòng tốt. ”
“ Ai nha, Vãn Ninh khen ta hay khen lão bà ? Khen ta khen ta khen ta đi mà … Vãn Ninh ~ ~ ~ ”
Sau đó, ờm, thì đương nhiên là dùng dằng nhùng nhằng dây dưa đưa đẩy hết cả buổi sáng rồi, mọi người tự biết nên khỏi kể nhé 😀
Dưới chân núi lại có lão bà nọ, vừa dỗ đứa cháu đang khóc, vừa kể lể, sáng nay bà đi chợ mua cá nấu cháo cho cháu, gặp đúng một vị Tiên quân đang mua con cá chép cho tiểu nương tử sắp sinh. Hắn nài nỉ đến điếc cả tai, ài, bà thấy tội quá nên cho hắn mất rồi … Tiểu nương tử nhà ai thật có phúc nha, trượng phu vừa anh tuấn vừa chiều chuộng, đúng là làm người ta ghen tị mà …

Tiểu kịch trường cuối chương 184

Ánh lửa bập bùng, Sở Vãn Ninh bỗng nhiên rất muốn hỏi một câu, vì thế y mở miệng: “Mặc Nhiên, vì sao ngươi…”

“ Ha ha ha, hay ! ”
Giọng y rất nhỏ, nháy mắt đã bị tiếng ồn ào của mọi người nuốt chửng gần như không còn .
Mặc Nhiên hỏi : “ Sao cơ ? ”
“ … Không có gì. ” Mặt Sở Vãn Ninh, lại bao trùm một tầng giận dỗi, những lời này y sẽ không hỏi lần thứ hai, chỉ một lần đã hao hết công sức của con người của y, giờ y chỉ cảm thấy xấu hổ buồn chán, không muốn mở miệng nữa .
Mặc Nhiên yên lặng một lát, kỳ thật hắn cũng không nghe rõ Sở Vãn Ninh hỏi gì, lại tự nhiên nói một câu : “ Người ta thích vẫn luôn là người. ”
Thực tế Sở Vãn Ninh muốn hỏi …

  • Mặc Nhiên, vì sao ngươi… cao vậy? Vi sư từ nhỏ đến lớn chăm chỉ tập luyện không kém gì ngươi, cớ sao vẫn thấp hơn ngươi nửa cái đầu?
  • Mặc Nhiên, vì sao ngươi… chơi dây giỏi vậy? Vi sư từ nhỏ đến lớn học một hiểu mười, đọc đâu nhớ đấy, tại sao chơi dây không bằng ngươi, phải chăng chơi dây cần năng khiếu đặc biệt?
  • Mặc Nhiên, vì sao ngươi… luôn được đề tên trước ta? Ta đọc đồng nhân thấy tụi fan ghi tên CP đều ghi tên ngươi trước, có phải có quy ước gì không?
  • Mặc Nhiên, vì sao ngươi…

Còn câu gì Meowning muốn hỏi nữa không nhỉ :))

Hoạ

Y lười biếng tỉnh lại, đã thấy một khuôn mặt gần ngay gang tấc .
Mi mục thanh tú, khác thường anh tuấn, hình dáng lại vừa ngây ngô vừa cưng chiều, nhìn y cười cười .
Mèo trắng bị người ta nhìn đến ngại, bèn ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng dậy, nhanh gọn thu dọn về hình dáng đoan chính đường hoàng ta-đây-không-có-ngủ-gật thường ngày .
“ Hừm … Ngươi sao không thức tỉnh ta ? ”
Còn tiện thể mắng người ta .
Cơn mưa mùa hạ vẫn chưa ngừng hẳn, trên tán lá xanh mướt vẫn còn đọng những hạt mưa trong vắt. Giàn hoa hắn dựng cho y từ hè năm ngoái giờ đã rậm rạp phủ kín, xanh đỏ xen kẽ, y kê bàn ngồi ngay dưới giàn, một hạt mưa cũng không dính .
Không khí dịu mát, người thật đẹp, tâm tình cũng thật tốt .
Mèo trắng quơ tay quét dọn đống sách vở bản thảo, chợt một bức vẽ lộ ra non nửa, y hoảng loạn khoanh tay bịt kín. Dĩ nhiên, kẻ kia cũng đã nhìn thấy hết .
“ Ô ô đó có phải là … ? ”
“ Không phải ! ”
“ Nhưng rõ ràng ta nhìn … ? ”
“ KHÔNG PHẢI ! ”
Mèo trắng nhất quyết quay mặt đi, để lộ thính tai đỏ ửng .
Mặc Nhiên không nhịn được cười. Vốn đã bên nhau đến nửa đời người, chuyện không nên làm cũng đã làm cả rồi, mà vẫn chỉ vì một bức hoạ trộm vẽ người ta mà đỏ mặt .
Thật đúng là khiến người ta thích chết đi được, yêu chết đi được đây mà .
Sư tôn hắn chỉ ăn mềm, không ăn cứng, hắn cũng không ngại nhập vai một chút ít .
“ Vãn Ninh, sư tôn tốt, ân công ca ca, người … người cho ta xem một chút ít đi mà … cho ta xem một chút ít thôi … Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai vẽ ta cả, ta thực sự rất muốn rất muốn xem mà … Sư tôn … Vãn Ninh … Người thương ta nhất phải không … sư tôn … ”
Vãn Ninh nghe được nửa câu đã muốn chịu không nổi, rất lâu sau chỉ hừm một tiếng, bỏ hai tay ra, ý nói ngươi muốn xem thì xem, ta đây không thèm quản .
Mặc Nhiên cười hì hì, hôn chụt lên cổ y một cái, mèo trắng không ngoài dự liệu, quay phắt lại trừng mắt nhìn hắn .
Nhẹ nhàng kéo y vào lòng, hắn cười hoà thuận, ngữ khí lại thêm phần nghiêm trang :
“ Xem Vãn Ninh này, cầm kì thi hoạ môn nào cũng tinh thông. Trước mới chỉ nhìn người viết chữ, ngày hôm nay mới được xem tranh người vẽ, thật là khiến kẻ thô thiển như ta chỉ biết khen đẹp, cũng chẳng biết nói sao nữa ” .
Tranh hoạ một thiếu niên tuấn tú, đường nét phù hợp rắn rỏi, khuôn miệng trời sinh hơi nhếch, hắc y phần phật trong gió, không phải hắn thì còn là ai. Hắn đứng giữa sóng nước cuồn cuộn, tay nắm dây liễu thần võ lấp lánh lung linh, như một chiến thần vừa lập đại công .
“ Vốn là vẽ ngươi chém đầu quỷ gây hạn ở Hoàng Hà năm đó. Tiện tay vẽ bừa, chắc cũng không giống ” .
Từ lần đầu gặp gỡ, thẳng đến tích tắc hiện tại, có hình dáng nào của Mặc Nhiên là y không thuộc nằm lòng, chỉ có năm năm này lại miễn cưỡng phải dùng trí tưởng tượng để vẽ .
Năm năm sinh ly tử biệt, là ngày dài đằng đẵng hắn ăn năn chuộc tội, cũng là nuối tiếc canh cánh trong lòng y .
Mặc Nhiên biết y nghĩ nhiều sẽ càng không vui, bèn ôm chặt y hơn, thủ thỉ nũng nịu bên tai :
“ Giống, thực sự rất giống. Có điều tiểu huynh đệ này lườm ta muốn cháy mắt, người xem, là hắn đang ghen tị với ta phải không ? ”
“ Sư tôn, người rộng lượng, vẽ cho hắn một sư tôn bầu bạn, được không ? ”
… … … … … … … …
Mưa đã ngừng, lá cây còn ướt, nước rơi tí tách. Cơm tối chưa nấu, củi cũng chưa đun, hai người dưới giàn hoa cười cười nói nói, vẽ vẽ nghịch nghịch, cái gì cũng không vội .
Còn cả một đời người, có gì phải vội nữa .

ngươi nháo cái gì?

29/8/2021
Buồn cười, tự nhiên ngày hôm qua có 1 sáng tạo độc đáo fic ngọt, xong nghĩ giời ơi dạo này ngọt ngấy lắm rồi ( mình mới bổ trợ 1 bí hiểm ngọt sâu răng ở trang 100 bí hiểm của Nhiên Vãn á, ai chưa xem thì cứ tìm 1 lúc là thấy liền ). Thế là bụng bảo dạ phải viết 1 fic thiệt là ngược để cân đối lại trật tự đời sống ( thực ra là cân đối lại cái thần kinh của tui á dạo này thao tác stress quá huhu ) .
Người ta nói, trong mộng cảnh, những kí ức chôn chặt trong tiềm thức sẽ ngẫu nhiên bị đào lên lại. Kì thực, vì bản thân người nằm mộng cũng mơ mơ hồ hồ, nên những kí ức đó cơ bản đã từng xảy ra hay chưa, phần nhiều chính họ cũng không phân biệt được .
Mặc Nhiên cũng không rõ, hắn cứ thế rơi vào mộng mị, về lại nơi âm ti của kiếp trước .
Vu Sơn điện .
Hắn cũng chẳng biết mình hiện tại là cái gì, nhưng vẫn ngửi được mùi tanh của lông dã thú, cảm được hàn ý lạnh lẽo trong khoảng trống. Ngoài cửa bão tuyết thét gào, trong điện tuy sưởi ấm quanh năm, nhưng vẫn cơ hồ rất lạnh .
Đúng rồi, đó là mùa đông lạnh nhất trong 100 năm, cũng là mùa đông ở đầu cuối hắn có Sở Vãn Ninh .
Hắn chậm rãi đi về phía giường, quả nhiên cũng không phải khung cảnh gì lạ mắt. Đạp Tiên Đế quân, bạo quân khát máu đứng đầu Tu Chân giới, tay ôm Sở phi của hắn, ngủ chừng rất say. Hắn cũng chẳng nhớ được đêm đó thế nào, có lẽ rằng vẫn là cãi nhau một trận, vật lộn một phen, rồi ôm nhau đi ngủ .
Rất đúng, nhưng … hình như cũng không đúng lắm .
Sở Vãn Ninh sao lại trắng đến vậy, trắng hơn cả tên bạo quân kia, trắng đến mức gân xanh nhìn rõ .
Sao lại gầy đến vậy, bả vai đã lộ cả xương, cánh tay lấp ló chằng chịt vết xanh tím .
Sao lại không mặc áo, trời lạnh như vậy, tại sao …
Chợt y khẽ động, Mặc Nhiên mới biết là y đã tỉnh. Hoặc, là chưa hề ngủ .
Y vốn đang nằm trong vòng tay Đạp Tiên quân, hắn ngủ khi nào cũng ôm y rất chặt, đến khi ngủ say rồi mới buông lỏng ra đôi chút. Y khẽ cựa, ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn hắn .
Chỉ nhìn, nhìn rất lâu, rất chú ý .
Ánh mắt đong đầy thương tiếc, tội lỗi, đau lòng, bất lực .
Y cứ nhìn không chớp mắt, nhìn đến tê liệt, đến kiệt quệ mới chịu nhắm mắt một cái, đã thấy má ươn ướt. Y khẽ đưa tay lau, rồi lại nhìn chằm chằm tay rất lâu, khuôn miệng mới nhếch lên một nét cười lạnh .
“ Bao nhiêu năm như vậy rồi, mà còn rơi được nước mắt. ”
Người ta nói mỹ nhân rơi lệ, đẹp đến đau lòng, quả không sai .
Mặc Nhiên hãm sâu trong mộng cảnh, như một kẻ bị tra khảo nhục hình, da thịt khắp nơi rách nát, mũi miệng nghẹt cứng không thở nổi. Hắn chỉ biết liều chết vẫy vùng, cầu xin ảo cảnh dừng lại, cầu xin để hắn được chết .
Cầu xin Vãn Ninh đừng khóc .
Chừng như bị thức tỉnh, Đạp Tiên quân mắt vẫn nhắm hờ, quờ quạng ôm chặt người trong lòng, quen cửa quen nẻo vỗ về .
“ Vãn Ninh lạnh ư … bổn toạ ôm ngươi … ngủ ngoan … ”
Hành hạ y, ức hiếp y, huỷ hoại y, nhưng miệng lại luôn vô thức treo mấy lời dỗ dành vô liêm sỉ .
Người trong lòng y rũ mi, lại nhìn một lúc, chắc như đinh là hắn đang ngủ say rồi, mới hèn mọn dịch vào thật sát, tựa đầu vào vai hắn an giấc .
Người này, bản lĩnh thông thiên, đến mở ra Thời Không Sinh Tử môn còn làm được, vì cớ gì không giết hắn quách đi cho xong .
Người này, tư chất phi phàm, nếu thực sự tính kế âm hiểm với hắn, một kẻ thất phu như Đạp Tiên quân liệu còn giữ được mạng .
Người này, đã biết sự tình, đã biết mềm mại và mượt mà sẽ đổi được thướt tha, lại vì bảo vệ hắn mà không dám lộ ra nửa điểm sơ hở .
Tính toán cho hết thảy chu toàn, từng bước đến xé hồn vong mạng, chỉ dám trộm cho mình chút mềm mại và mượt mà từ hắn, gói ghém cùng y xuống hoàng tuyền .
Vãn Ninh … Vãn Ninh !
Hắn vô vọng vùng vẫy, hắn muốn ôm chặt y, lại muốn đẩy y đi thật xa .
Muốn y tâm cao khí ngạo, thanh lãnh thật sạch mà làm thần. Muốn y vứt bỏ hắn, xua đuổi hắn, mặc kệ hắn đoạ thành quỷ. Nực cười, trước còn nói muốn bảo vệ y, chung quy vẫn là cầm đao đâm vào tim y, từng ngày, mỗi ngày, thẳng đến khi y chết .
Khi hắn tỉnh dậy, đã gặp ánh mắt Vãn Ninh chú ý nhìn mình, lo ngại hỏi có phải hắn gặp ác mộng .
Vốn đã không trụ nổi nữa, một câu này của người lại càng trí mạng, khiến hắn triệt để buông vũ khí, bật khóc như đứa trẻ .
Đó là lần tiên phong hắn khóc từ khi quy ẩn, khóc đến gần hết đêm, khóc đến Vãn Ninh dỗ thế nào cũng không được. Vẫn như dưới âm ti năm nào, hắn chỉ lặp đi lặp lại xin lỗi, rồi lúc cầu y tha thứ, lúc lại cầu y trách phạt .
Như muốn đem hết nước mắt đời trước Sở Vãn Ninh rơi vì hắn, đem trả lại một lần luôn thể .
Vãn Ninh thực cũng không biết làm thế nào, chỉ hoàn toàn có thể ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau sống lưng, như hồi niên thiếu hắn bị sốt .
Đã đi qua hai đời, vốn ngày thường vẫn vui vui tươi vẻ, nhưng trong lòng cả hai đều rõ, những vết thương cũ vốn đã quá sâu, dễ gì nói quên là quên, nói xoá là xoá. Chuyện cũ trong tám năm kia, y luôn cố ý tránh mặt, đâu có nghĩa Mặc Nhiên quên được .
Nên đêm nay, y chỉ hoàn toàn có thể dùng vòng tay ấm cúng, dùng hương hải đường thoải mái và dễ chịu trên người, một lần lại một lần, vỗ về tiểu đồ đệ mà y hết mức yêu thương .
Sẹo lâu sẽ mờ, tháng năm phai nhạt, ta chú ý ngươi, không cần phải sợ .
~ ~ ~ ~ ~ ~
Hoặc ,
Sư tôn hoàn toàn có thể lấy Thiên Vấn quất một trận cho bớt ngáo .
Sư tôn đã chọn cách 2 và hiệu suất cao giật mình nhé :)) Y mệt gần chết, ngủ thẳng đến trưa, mở mắt đã thấy một bàn cá nấu hạt thông, bánh hoa quế, Lê Hoa Bạch chờ sẵn, mới thấy bản thân quả thực trí dũng vô song .
“ Vãn Ninh, dậy ăn cơm nào ! ”
Nháo nháo cái gì, đến lượt ngươi nháo hả ? Nhà bao việc !
Hôm sau đọc lại, thấy hôm trước mình viết chán thật :))) nên ai đã lỡ đọc bản trong ngày hôm qua thì tui xin lũi nhé, bản ngày hôm nay cũng … chả hay lắm vì tui ko biết viết ngược huhu .

VÃn NINH

19/10/2021
Hello, lại là mình đây, mấy ngày nay tự nhiên nghĩ đến chuyện viết fic POV ( góc nhìn ) của Lưu công, vì ở một tiến trình nào đó thì chính lão nô tầm thường này lại là người hiểu rõ Đạp Tiên Đế Quân và Sở Vãn Ninh nhất, hiểu họ hơn cả chính họ hiểu mình và hiểu lẫn nhau :)) Về cơ bản thì fic đó vẫn chưa biết tiến hành như nào … nên thôi làm tạm 1 cái theo ý tưởng sáng tạo đang có .
Không nhớ rõ mốc thời hạn trong truyện, có sai sót mong được lượng thứ 🙂 Chưa proofread đâu, mai đọc lại rồi sửa tiếp nhé :))
Đạp Tiên Đế Quân ngồi chống tay lên má, nhăn trán mất nửa ngày trời, vẫn không làm thế nào nghĩ thông được .
Lão công công theo hắn đã nhiều năm như vậy, đại khái nhìn qua cũng đoán được đôi phần, nhưng vẫn khẽ khàng hỏi thăm : “ Bệ hạ có gì phiền não chăng ? ” .
“ Ngươi xem … Tại sao gần đây y lại … đến mức như vậy ? ”
Nói đến đây, hắn không khỏi thở dài, có chút ảo não .
“ Ăn cũng không ăn, thuốc cũng không uống, cả ngày như người mất hồn. Người chết còn dễ nhìn hơn y. ”
Có thể khiến vị bạo quân đứng đầu Tu Chân giới này nhăn mày, còn ai ngoài người đó .
Bạch giống như tuyết, tính tình lãnh đạm, y so với hắn chính là trắng với đen, nước với lửa, mèo với chó. Từ lâu giữa họ đã chẳng còn chút gì tình nghĩa sư đồ, chỉ dư lại hận thù sâu tựa biển, đắc chí duy nhất của hắn so với y chính là việc y triệt để từ trong ra ngoài đều đã thuộc về hắn, không còn cái gì của y mà hắn lại không biết .
Nhưng thực sự, dạo gần đây y rất lạ, không màng siêu thị nhà hàng, không ra khỏi cửa, có ngày chỉ ngồi thất thần từ sáng tới đêm, ai gọi cũng không đáp. Y vẫn như trước đối xử với Mặc Nhiên không mặn không nhạt, nhưng thi thoảng hắn sẽ giật mình nhận ra, dưới đôi chân mày kiếm sắc bén là rèm mi lấp lánh lung linh, đuôi mắt hồng hồng .
Y trộm khóc .
Cho nên, Đạp Tiên Quân vò đâu bứt tai mấy thời nay, vẫn thực sự nghĩ không ra, y khóc cái gì ? Đã như vậy gần tám năm nay rồi, còn khóc cái gì ?
“ Bệ hạ, mai là Trung thu rồi, hay là nhân ngày này, khiến Sở tông sư vui lên một chút ít ? ” Lưu công nhẹ giọng gợi ý. Thấy hắn lặng thinh không lên tiếng, lão công công cười tủm tỉm, nói tiếp : “ Việc này cũng không phải quá khó, hoàng thượng cơ bản không cần quà khuyến mãi ngay gì, chỉ cần đến Thuỷ Tạ, từ tốn cùng ăn một bữa cơm, chuyện kia … đừng ép tông sư làm gì y không muốn. Cứ như vậy yên bình ngủ một đêm là được. ”
Hắn vốn vẫn đang dỏng tai nghe, ngẩng đầu lên lại phát hiện ánh mắt cười cười của Lưu công, đùng một cái thấy chuyện này thật mất mặt, bèn xẵng giọng quát : “ Bổn toạ mà thèm đi dỗ y ? ” .
Nói rồi hừ lạnh, lại tiếp : “ Y thường ngày chán ghét, khinh thường bổn toạ như vậy, bổn toạ đến chẳng phải mới khiến y mất hứng sao ? ” .
Nét cười trên khuôn mặt già nua của Lưu công càng đậm, phảng phất một già một trẻ tâm tình, tựa như cha con .
“ Bệ hạ, người không biết rồi, người không đến thì tông sư không ngủ được. ”
Đó là thời hạn đầu khi Sở Vãn Ninh mới phát hiện ra chân tướng, thực sự không khống chế nổi tâm tình. Dù trước mặt Mặc Nhiên cực lực khắc chế, cũng không khỏi để lộ ra vài phần xúc động .
Mấy ngày đầu, y chẳng thể nghĩ về cái gì khác, không ăn không uống, chỉ ngồi thẫn thờ mà nghĩ, mình làm thầy như vậy, thật uổng cả một đời. Nghĩ đến khi thân thể tê liệt không hề động đậy, căng thẳng mệt mỏi không hề nhấc cả ngón tay, y sẽ vô tri vô giác rơi vài giọt nước mắt. Y không dám khóc lớn tiếng, cũng không dám khóc lâu, vì Mặc Nhiên hoàn toàn có thể đến bất kể khi nào, sẽ nhìn ra manh mối .
Vậy nên, y chỉ hoàn toàn có thể chôn chặt nỗi đau và áy náy tột cùng của mình, cực lực khắc chế ý muốn ôm Mặc Nhiên vào lòng, nói với hắn vi sư xin lỗi, là lỗi của ta, lỗi của ta quá nhiều, không bảo vệ được ngươi, để ngươi rơi vào tay kẻ ác .
Kẻ ác còn ở sau màn, một bước đi sai của y sẽ nguy cơ tiềm ẩn đến Mặc Nhiên, y không hề liều lĩnh .
Vốn đã định không mua quà, nhưng Đạp Tiên Quân nghĩ đi nghĩ lại, sau cuối vẫn sai người đem về một chiếc đèn lồng bùng cháy rực rỡ tinh xảo, vừa lớn vừa thích mắt, rất là khoa trương tự tay mang đến Hồng Liên Thuỷ Tạ .
Người kia vẫn là không biết lớn biết nhỏ, không thèm cho hắn mặt mũi, một cái liếc nhìn cũng không có. Lễ vật hắn mang đến, quý giá đến đâu y cũng chưa từng nhìn chứ đừng nói là nhận, sớm đã xếp được thành một đống không nhỏ trong góc. Đèn lồng này hẳn cũng không ngoại lệ .
Y làm mình làm mẩy, hắn cũng không định bỏ lỡ thuận tiện thế .
“ Sở phi quả thật khó chiều, đèn lồng này cũng không vừa lòng hay sao ? Bổn toạ còn đặc biệt quan trọng khắc hai chữ trên thân đèn, Tặng Ngay riêng cho ngươi đấy ! ” .
Nói rồi ghé sát bên tai y, thổi hơi nóng qua vành tai, thủ thỉ hai chữ … nào đó .
Sở Vãn Ninh biến sắc, tai đỏ bừng, đập bàn mắng : “ Hỗn trướng ! ” .
Haha, người này tức giận vẫn là dễ nhìn hơn lãnh đạm. Trêu chọc y đúng là sảng khoái .
Hắn mặc kệ y dỗi hờn tức giận, ra hiệu cho hạ nhân dọn bàn tiệc ngoài trời. Một bàn ấm cúng đơn thuần, những món tham đạm không cay, lại có Lê Hoa Bạch, có điểm tâm y thích nhất .
Có trăng, có rượu, có người .
Rượu chưa uống, đã thấy say .
Có lẽ cảnh đêm yên tĩnh khiến y tâm bình khí hoà trở lại, hai người cùng nhấc đũa, nói cũng không nhiều lắm, thi thoảng cũng uống vài ly .
Từ khi linh hạch vỡ nát, tửu lượng của Sở Vãn Ninh không còn được như xưa, nhưng đại khái vẫn hơn Mặc Nhiên. Y cũng cảm thấy mình say rồi, thế nào mà nhân lúc Mặc Nhiên gục xuống ngủ, lại đi tới góc phòng, cầm cái đèn lồng lên ngắm nghía .
Thân đèn chạm khắc tinh xảo, bên trong có hình một đôi kim đồng ngọc nữ, cử chỉ quyến luyến không rời, vô cùng thích mắt .
Y không tự chủ được xoay qua xoay lại một hồi, chừng như tìm kiếm cái gì, quả nhiên phía dưới chân đèn có hai cục bòng bong khá lớn, nhìn như vẽ giun dế, xấu đến nỗi không nhìn ra nổi .
Toàn thân y bỗng chốc tê dại, chân muốn mềm nhũn ra .
“ Vãn Ninh ” .
Tiểu tử này có lẽ rằng đã quên mất, người khác không đọc được chữ của hắn, chỉ có mình Sở Vãn Ninh đọc được .
“ Vãn Ninh ” .
Hai tiếng gằn giữa răng môi, hai tiếng lả lơi trên giường. Hai tiếng hắn dùng để nhắc y rằng y không còn là cái gì sư tôn, cái gì Ngọc Hành trưởng lão, y chỉ thuộc về hắn, chỉ có một mình hắn được gọi .
Sở Vãn Ninh ngây ngốc một thoáng, cũng không biết trong lòng có tư vị gì .
“ Vãn Ninh ! ”
Y giật mình, nam nhân kia không biết đã tỉnh từ khi nào, từ phía sau tiến đến ngăn nắp bế y vào lòng. Hắn còn say, cũng còn ngái ngủ, vậy mà còn biết mắt nhắm mắt mở ôm y đi thẳng lên giường .
Sở Vãn Ninh nhắm mắt, mặc cho cái gì đến cũng phải đến .
Một lúc lâu không thấy hắn động tĩnh gì, y he hé mắt ra, chỉ thấy nam nhân kia nhìn mình, đúng hơn là ngắm mình, chú ý. Như thể mọi thứ đều không phải là thật, như thể tất thảy đều chưa xảy ra, như thể vẫn là thiếu niên ngước nhìn mình dưới tàng hải đường năm ấy .
Ánh mắt hắn loé lên ánh gì đó rất nhẹ, hắn mấp máy môi định nói gì rồi lại thôi, ở đầu cuối chỉ hôn Sở Vãn Ninh một cái, lưu lại chút hương Lê Hoa Bạch nhàn nhạt. Rồi ngoan ngoãn vùi vào cổ y, ôm y thật chặt mà ngủ say .
Những năm ấy, chính Sở Vãn Ninh cũng không ý thức được, những ngày Mặc Nhiên không tới, bản thân y lại không tài nào ngủ được .
Như thể, dù bị dày vò thế nào, thì ở đầu cuối được hắn ôm vào lòng, y mới hoàn toàn có thể an ổn mà ngủ một giấc. Có lúc, giữa cơn sốt cao, y còn mơ hồ nghe thấy hắn vỗ về thủ thỉ, “ Vãn Ninh … không đau … ” .
Hoặc hoàn toàn có thể, chỉ là y say rồi, là y tưởng tượng ra thôi …

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải …

3.2/5 - (4 votes)

Bài viết liên quan