Nghĩa tình với bạn bốn chân

kmAcNvv1.jpgPhóng toHũ cốt có ghi tên của Mimi được gia đình anh Lâm giữ gìn như một kỷ vật để họ luôn nhớ tới chú chó nghĩa tình – Ảnh: Vũ ThủyĐầu tháng 6-2012, TT hỏa táng Bình Hưng Hòa ( Thành Phố Hồ Chí Minh ) đã dành hẳn một lò hỏa táng riêng cho chó, mèo. Lò cũng hệt như dành cho người nhưng nhỏ bé hơn nhiều. Tháng nào cũng có khoảng chừng 20-30 con thú cưng được những mái ấm gia đình đem đến thiêu lấy tro cốt .
Vẹn nghĩa tình
“ Nhiều người nghe mình kể cho rằng mình trưởng giả, bày đặt, người không yêu đi yêu con vật. Nhưng con Tiểu My đã sống với cả nhà mình 15 năm, nó như người trong nhà mình rồi ” – anh Tuấn Hùng ( Q. Bình Thạnh ) kể về con chó cưng mới mất mà anh đã đem đi thiêu ở Bình Hưng Hòa. Tro cốt của Tiểu My giờ được giữ trong một cái bình chờ dịp đem về Vũng Tàu rải ra biển. Vũng Tàu là quê của mái ấm gia đình anh, người thân trong gia đình trong nhà mất, tro cốt đều đem về rải ở đó cả. Và giờ đến Tiểu My, chú chó mà anh Hùng được cả nhà chăm nom, yêu thương .

Chú chó tên Lu của gia đình chị Quỳnh Loan (P.8, Q.Gò Vấp) chỉ là một chú chó cỏ mà chị nhặt được ngoài đường chứ chẳng phải giống chó quý hiếm nhưng cả nhà chị lại quý nó như “cục vàng”. “Thằng Lu sống nghĩa tình lắm, biết canh nhà lại rất quý trẻ con” – chị Nhung, em gái của chị Loan, kể. Lu đã sống với gia đình chị gần 18 năm, khách vào nhà là Lu biết chạy vào trong kêu chủ, cầm một món đồ trong nhà mà không có người nhà đưa ra là nó nhất định không cho ra khỏi cửa. Có người thấy chó rất khôn, xin mua lại một lượng vàng mà nhà chị Nhung nhất quyết không bán dù cách đây hơn 10 năm nhà chị nghèo, số vàng ấy là tài sản rất lớn. Con Lu già yếu chết đi, cả nhà cất công đem nó tới tận Bình Hưng Hòa thiêu lấy cốt rồi rải tro ra sông “cho nó mát mẻ”.

Chú chó Lucky lai becgiê của anh Quang Trung ( Q.Tân Phú ) mới chỉ hai tuổi rưỡi nhưng khi chú chó bất thần chết đi, cả nhà anh, từ mẹ cho đến chị và cả đứa cháu gái của anh đều khóc thương. Chú chó rất to, nặng hơn 30 kg nhưng cả nhà không đem chó bán lại cho mấy hàng thịt chó hoặc cho người khác giết thịt mà nhất quyết đem đi thiêu để giữ lại tro cốt. Ngày đem Lucky đi thiêu, cô Tư, mẹ của anh Trung, lấy chăn cuốn cho nó cẩn trọng rồi mới để con trai chở đi. Hôm đó, anh Trung phải nghỉ làm đưa Lucky tới lò thiêu, chờ thêm gần ba giờ để lấy cốt đem rải ra ở khúc sông sạch gần nhà .

14 năm sống với người, Mimi – “cô” cún Nhật nhỏ xíu, đáng yêu của anh Đặng Ngọc Lâm (Q.10) – khi chết cũng được anh bỏ công đưa cả chục cây số đến lò thiêu Bình Hưng Hòa thiêu lấy tro cốt. Thiêu 500.000 đồng, mua bình đựng cốt cả trăm ngàn đồng nhưng người chủ dường như chẳng tính toán gì những việc họ làm cho chó. Bình tro cốt của Mimi giờ được giữ ngay dưới chân bàn thờ gia đình chờ ngày nhà mới xây xong, để Mimi cũng được ở nhà mới một thời gian rồi mới đem rải xuống sông.

Yêu thương mới biết thú khôn

Anh Lâm kể: “Chó chỉ không biết nói như người thôi, còn thì cái gì nó cũng biết”. Mimi sống 14 năm với gia đình anh nên những câu chuyện, kỷ niệm về nó dường như bất tận. Mimi nhỏ con và chưa bao giờ dám đánh nhau với chuột nhưng có lần mẹ anh đuổi đánh một con chuột cống lớn và bị nó cắn chảy máu, Mimi đã nhào vào cắn chết con chuột dữ dằn và bự con. Từ đó, mẹ anh càng thêm thương nó.

Đối với những thành viên trong mái ấm gia đình anh Lâm, Mimi giống một “ cô em nhỏ ” suốt ngày bám mẹ. Mẹ anh nuôi chó, mèo cũng nhiều nhưng chúng lần lượt bị mất. Riêng Mimi, cứ mẹ anh đi một bước nó bám theo một bước nên mới ở được với mái ấm gia đình anh mười mấy năm trời. Cả nhà đi Vũng Tàu, đi Phan Thiết … du lịch, chó cũng đi theo không rời. Gia đình anh Lâm có truyền thống cuội nguồn họp mặt mái ấm gia đình mỗi tuần, tuần nào cũng có một ngày cả đại gia đình tụ họp và suốt 14 năm qua Mimi chẳng khi nào vắng mặt .
Người chủ nào cũng mở màn câu truyện về người bạn bốn chân của mái ấm gia đình mình bằng câu : “ Nó khôn lắm ”. Những người nuôi chó đều tin yêu rằng sự khôn ngoan của loài chó là vì chúng sống rất nghĩa tình. Họ yêu thương chúng và chúng cũng đáp lại bằng sự yêu thương. “ Mình yêu thương, thân thiện, nó mới hiểu mình chứ chó nào mà chẳng khôn. Tôi chỉ cần nghe tiếng nó kêu, nhìn mắt là biết nó muốn gì ” – anh Tuấn Hùng kể về Tiểu My của mình .
Còn chú chó Lucky của anh Trung tuy ở trong nhà suốt ngày nhưng nhờ có nó mà cả xóm yên tâm. Thấy người nào đi lại ngó nghiêng là nó sủa inh ỏi đến khi nào chủ bảo lạng lẽ mới thôi. Thân hình hộ pháp của nó đứng “ trấn ” trước nhà là chả ai dám bén mảng. Lucky to xác vốn là giống chó lai becgiê dữ dằn nhưng lại rất đỗi êm ả dịu dàng với trẻ nhỏ. Nó là “ bạn tri kỷ ” của bé An, cô cháu gái 4 tuổi của anh Trung. An đi học về là Lucky ra mừng tất tả. Cô Tư, mẹ anh Trung, giọng buồn rầu kể : “ Lucky cũng như người nhà mình thôi. Mình ăn gì nó ăn đó chứ không có ăn thịt bò như mấy con becgiê khác. Tôi cũng chẳng khi nào cho nó ăn đồ sống, sợ nó quen mùi máu, làm hại mấy đứa nhỏ. Mình đối xử với nó bằng tình yêu thương thì nó cũng dành yêu thương cho mình. Người hay con vật cũng vậy thôi, mất đi ai cũng nhớ vì đã sống gắn bó với mình ” .

5/5 - (1 vote)

Bài viết liên quan