Series ném đá tác giả

Warning: bài viết cực kì dài, và ko thể nào chi tiết nổi, tác giả cũng là người, ném đá không chừa một ai, đọc chùa cũng có nhân phẩm của đọc chùa (đam mình thik vẫn mua ủng hộ), THÀ KÉN CHỌN CHỨ KO ĂN TẠP, tuyệt đối ko là động vật nhai lại :nemshit:

Re-preview các tác giả còn nhớ nổi được tên trong đời đọc đam của mình ở Việt Nam nhé (thứ tự sẽ là từ khi mình bắt đầu đọc đam thụ khống quá khứ – sủng công hiện tại). List sẽ thiếu rất nhiều tgia gần đây (vì quá nhìu ko nhớ nổi) và trinh thám/ kinh dị/ thần quái vì bn ko đọc type đó. Đánh giá đại thần ở Việt Nam dựa đủ tiêu chí: độ nổi + giọng văn + số lượng + nội dung + nhân vật + twist (máu chó) + cảm giác gây cho người đọc.

Đại thần thời xưa khi còn là thụ khống

Phong Lộng: người đầu tiên và một trg những tác giả mình hiếm hoi mình liệt vào Đại thần  nhưng tâm phục khẩu phục, vì độ đồ sộ các tác phẩm, giọng văn ổn ko phập phù, Phượng vu cửu thiên tuy là NHAC phiên bản nam nhưng độ kinh điển chưa ai vượt nổi nó (khi mới bước vào giới đam đều đc rec truyện này), sáng tạo, các truyện nội dung ko giống nhau, plot twist xoắn não (vì méo giống ai), tình huống tạo ra bức bối, máu chó, giải quyết khiến ngkhac phải chửi thề nhưng phải công nhận với plot được đặt ra như vậy, đó là cách giải quyết đỡ nhất. Trừ PVCT thì cảm giác công thụ ít nhất có một đứa thần kinh, rõ ràng yêu nhau nhưng cứ thik ngược

Bạn đang đọc: Series ném đá tác giả

Thập thế: có thể được xét pre đại thần mảng sinh tử văn, mặc dù giọng văn rất chán, ngược qua lại tới lui coi mệt mỏi, motip thì y như nhau, nhưng không ai phủ nhận được kinh điển của Đoạn Tình Kết và Mada hệ liệt.

Dịch Nhân Bắc: một tgia có giọng văn tưng tửng mà mình rất ghét, tuy vậy, vì sự đồ sộ của tác phẩm, một đống hệ liệt nô nhi gì ấy, các truyện lẻ, rồi một bộ tu chân 16 cuốn đọc đến cuốn 13 đã drop vì quá ngán, bộ gì tung hô chủ tử sủng công nhưng thụ hãm lờ chứ sủng cc gì, bộ gì đó mà nhân thú thụ là giàu có bỏ hết tất cả đi ăn mày gặp công, gần đây nhất là phân đội nhặt mót, cho thấy sự sáng tạo phải gọi là không ngừng nghỉ của tác giả, giọng văn dở, không thấm được nhưng bù lại nội dung và plot không chê được. Có thể coi là hàng Đại thần.

Tử Tự/ Tự: Tgia rặt sủng thụ nhưng luôn được gthieu sủng công, hỗ sủng, không ngửi nổi cách sủng công bà này, rảnh sẽ viết ném đá bộ Bách Lý tiểu kê, tuy nhiên nội dung đa dạng, viết chắc tay, vẫn là lối văn tưng tửng mình ghét, nhưng thụ khá ổn không đến nỗi nào, cái hệ liệt Lãng đãng tuy ko hay xuất sắc bằng các tác phẩm lẻ nhưng nổi nhất, được xét là Pre – đại thần

Trần Ấn/ Thiên Thương: Pre- đại thần, bạn vẫn còn nhớ cái hệ liệt Phù sinh mộng khi mới vào đọc đam, giọng văn thiếu nữ u buồn, thích ngược thụ, chân lý người đến trước chưa chắc đã thẳng, nhưng chả hiểu sao bn lại đọc hết được, đọc gần hết các bộ, thik nhất chắc hệ liệt Phù sinh mộng, không thấm nổi Thuỷ Chủ Trầm Phù, có lẽ vì viết rất đuối, nhất là hai quyển cuối, đáng lẽ ra công thụ nên chết để trả giá lỗi lầm, và mắc mệt với chứng bệnh của thụ, hở tí lên cơn đọc chán vchhhh :pangpang:

Netela: Đại thần nhược thụ, viết nhược thụ ổn nhất mình đọc, hay nhất là Tàng yêu, mặc dù buff thụ quá tay, thụ nhược và ngơ ngơ nhưng không ghét, sau đó đến bộ Mặc độc hay cái gì Mặc ấy thụ có con mắt lạ lạ cặp với anh cha mình =))) Máu chó nhất không thể không kể bộ NP huyền thoại thụ đến với phụ hoàng và một lô lốc công hoàng tử, hoàng thúc do công giới thiệu vì ko xứng với thụ, such logic Thụ hết chính văn vẫn chỉ yêu một mình công chính, các công phụ còn lại để CHỊCH, vâng THỤ CHỊCH CÁC CÔNG PHỤ để giải độc, công phụ trên danh nghĩa chứ thụ trên thân thể, rút cuộc là tag nhất công đa thụ hay nhất thụ đa công, 1×1, NP hay 1x1xNP, mãi đến PN vài trăm năm sau mới nhận ra yêu các công phụ và để họ chịch lại, NP máu chó nhất mình từng rớ vào :fuuu:

Lam Lâm: CC chứ Đại thần cái QQ, motip phải nói y hệt nhau, công giàu có thụ lép vế hơn, công bá đạo độc chiếm trung khuyển, thụ tra nhu nhược vọng tưởng người bị hại, máu chó tát người đọc ầm ầm, đéo thể nào yêu thương nhân vật công thụ chính trong truyện, thương cảm cho công thì có vì đời nhọ như đáy nồi khi gặp thụ. Thêm cái hệ liệt dây dưa rễ má từ cha con, ng quen của con coi đến nản, cả cái bộ ông chú Lee đọc cũng chán vcc. Bộ nổi nhất là quân tử chi giao thì ko đọc vì méo muốn bị hiếp dâm tinh thần, giọng văn chán vcc, y như thiếu nữ u buồn nhưng hít phải cỏ, đọc đến cuối truyện đã cố gắng lắm rồi, vik truyện ngựợc thụ mà đau khổ thì đéo thấy đâu, toàn thấy M tự ngược là chính chứ ai hại, ngu thì chịu chứ ra vẻ thanh cao làm cc gì. Plot đặt ra máu chó nhưng hấp dẫn, nếu biết điều tiết sẽ hay hơn nhiều; đau khổ cực hạn là không tiếng động không miêu tả mà khóc chứ không phải khóc lóc, đau đớn âm sầm trên từng câu chữ, tgia đú ngược nhưng ko đủ trình :pangpang:

Nhĩ Nhã: thánh viết trinh thám trá hình sủng thụ, trinh thám như gia vị quá tay, nhiều nhưng ko được thật sự chất, bộ nào cũng lỗi kinh điển là viết dài nhưng đuối dần đều, plot lẫn plot twist đều rất hay, nhưng cách giải quyết hụt hẫng vô cùng, giọng văn ổn, công thụ một kiểu Thử Miêu, nữ vương thụ trung khuyển công, nhưng nếu ko nhầm trong đời đầu thì một mình NN viết chuyên về trinh thám và nổi tiếng đến vậy, có thể xét lên Pre- đại thần.

Công Tử Hoan Hỉ: Đại thần chuyên huyền huyễn (thần tiên) trong lòng tôi, cái thời đại ngày xưa máu chó ầm ầm mà viết được nhưng bản tình ca nhẹ nhàng (tuy có ngược) khiến ng đọc ấm lòng đến vậy đã là khác biệt, viết truyện ngắn chủ yếu, nhưng do vậy không đuối tay, độc giả nếu theo dõi đầu đến cuối ko chán, số lg so với những vị kia chắc ko bằng, nhưng bù lại văn rất thơ và đẹp đến nao lòng, hay nhất có lẽ là Hoàn Khố rồi đến Hạ Tân Lang, Diễm quỷ (ngược vô lý, đọc cp chính ko hay bằng những mẩu truyện phụ), Hàng ma tháp.

Tiêu Đường Đông Qua: những bộ NP đa thụ đầu tiên là từ vị này đây, cho dù 1×1 hay NP đều có trái tim bên lề, chuyên thụ bình phàm vạn nhân mê, mỹ công, bá đạo công nhưng quá si tình, chất lượng tốt công vô tay mấy em thụ này chán cực kì, đọc truyện đừng hỏi lý do sao công yêu thụ, vì căn bản là méo có, tgia mặc định thế. Giọng văn tưng tưng như tính cách ngây thơ vô số tội trêu chọc đào hoa của thụ, hành công sml, công là thánh nhân cũng là tình thánh cmnr “Cầu ngươi, yêu ta” đm câu nói ám ảnh nhất của tôiiiiiii khi đọc NP =((( Pre đại thần (vik nhiều, kinh điển cũng nhiều nhưng logic chưa thực sự có, ko chấp nhận một truyện đọc vô méo hiểu lý do tại sao công yêu thụ đặc biệt là với NP, một thể loại cực kì khó viết, ko phải cứ qăng nhân vật vào mặc định như thế là được, trái tim chỉ có một thì làm sao để chia nhiều ngăn là cách tác giả thể hiện mình, NP là một loại phi logic, viết từ không thành có mới là đại thần NP)

Lăng Báo Tư: Đại thần chuyên viết thụ bánh bèo, hay khóc, đôi lúc cho quá tay, quá nhiều hệ liệt và tác phẩm, viết văn theo kiểu rất nông dân, ko cầu kì hoa hoè, bn ko thik lối vik này nhưng vì ngắn nên không đến nỗi, ổn nhất về hệ liệt là Cao gia hệ liệt, ổn nhất tpham riêng là về thụ hồi trước giả gái tiếp cận côg, sau này mặt huỷ dung cho chị/ em gái đến kết hôn, công thụ đều si tình

Hoả Ly: Pre– Đại thần buff quá đà, công thụ bàn tay vàng quá mạnh, vạn nhân mê, chói mù mắt chó rồi, tác giả viết chắc tay, truyện có logic chứ ko phải không, nhưng riêng khoản buff ko khen nổi, tag huynh đệ, bất luân chi luyến là từ chị mà ra, trời ơi, khuynh thần lạc cửu tiêu, một thời ngồi bấm từng tab của ba bốn trăm chương truyện bằng con điện thoại cùi bắp, một chg dài vô đối, đã vậy còn mấy quyển, càng về cuối càng đuối và chán nhưng ko phủ nhận khúc đầu rất hay.

Vô Thố Thương Hoàng: Đại thần thụ khống cmnl chứ chả phải sủng thụ nữa, thụ là MẸ CÁC VŨ TRỤ, CÁC VỊ DIỆN nhé, công là hạt cát bên đường, khỏi nói nhiều, viết hay, đánh đấm đâu ra đó, nhưng quá tiếc cho thể loại thụ ko thể ngửi nổi

Vạn Diệt Chi Thương: Đại thần NP, viết rất hay, ngược thụ, thụ bàn tay vàng, cực giỏi nhưng rất chắc, mạch truyện có cao trào kết thúc đâu ra đó, máu chó thì ko nhiều, hay nhất chắc là Siêu Sao và Chỉ Tuý Kim Mê

Mê Dương: quá nổi, chuyên cao H, có nội dung nhưng không đủ tới, motip công thụ lặp lại (có lẽ vì cao H chăng), có hệ liệt anh em Sở gì ấy là hay nhất, sau đó đến hệ liệt cậu cháu, thúc chất, thụ dâm nhưng cường, tác giả gối đầu tay cho bao nhiêu hủ => Pre- đại thần

Hắc Sắc Cẩm Dược: Đại thần (H văn) máu chó, bộ đầu tiên đọc nhưng là bộ dở nhất của chị, Ô Hắc ma hoàng chi trói buộc, H có thể không cao và hot như Mê Dương, nhưng về nội dung thì miễn bàn. Máu chó còn hơn cả LL, tạt ào ào, cảm giác như thụ méo nên sống luôn cho rồi, thụ cường nhưng đời nhọ như cờ hó, công bá đạo trẻ trâu, thụ thường chỉ yêu một công là nhiều nhất và rõ nhất, các công còn lại chỉ vì bất đắc dĩ, tuy máu chó là thế, nhưng viết quá chắc và cuốn hút, ngược đa dạng và mới lạ, thậm chí ko hiểu sao có thể trộn cả mớ thập cẩm vô cùng một truyện nhưng vẫn có thể hay, đọc truyện mà muốn hộc máu giùm cho nhân vật.:nemshit:

Cuồng thượng gia cuồng: lưu manh chó điên thụ và cao phú soái não có vấn đề công, thật sự thể loại thụ mình đi ra ngoài đường gặp sẽ tán một phát, hay ho thì không thấy, chỉ thấy đông đổng như đàn bà, ấn tượng một bộ thụ chia tay công xong đi làm MB để trả nợ, khi gặp lại công nói chuyện đúng kiểu làm MB vì công, đcm làm như công nó nợ thg thụ vậy, ai kề dao vào cổ làm MB đâu. Bộ nổi nhất là Kinh Thuế, nhưng nhàm vcc, chẳng qua motip thời đó thì hơi khác biệt, hay nhất phải là Nuôi sói, thụ nó ngu, nhược hay khóc nhưng biết mình ngu là đáng khen, đỡ hơn loại trẻ trâu ATSM như những bộ khác.
Giọng văn tưng tửng bất cần đời thể hiện thái độ vô trách nhiệm với đời, nhìn đời nửa con mắt trong khi mình chỉ là hạt cát nhỏ bé, người có trách nhiệm hoặc là lạc quan/ bi quan hoặc nghiêm túc, tưng tửng chỉ là sự che giấu cho lối sống lỗi của các thanh niên không biết và không qan tâm đến tương lai, một giọng văn như vậy đã auto delete ra khỏi đam hay chứ còn lâu mới được lên hàng Pre.

Mạt Hồi: overrated, hành công thảm đéo tả nổi, nhất là bộ Giang Nam, Cấm cung xét ra cũng chẳng sủng công, mà phải nói là SIÊU DÀI, DAI, DỞ, nhưng quá được tung hô, đọc chỉ ước hết cho lẹ, nhây hết này đến thứ kia, đến tận có con mới hết, ko ngấm nổi tráng cường thụ của bả chỗ nào :chamchi: Pre – đại thần còn chưa tới

Tô đặc: Chỉ đọc hai tác phẩm, nhưng ấn tượng khắc sâu, đặc biệt là Ngộ ma, cũng cùng một kiểu than đau khổ như Lam Lâm, máu chó ầm ầm như Lam Lâm, nhưng trình độ và văn phong hơn hẳn, đây mới là thứ mình tìm kiếm ở ngược, đọc truyện ngược chửi thề là tất nhiên, nhưng vừa chửi thề vừa khóc thương cho số phận nhân vật mới là đẳng cấp :sangmat:

Cô Quang Tàn Chiếu: underrated, ấn tượng từ Vong Ưu hay gì ấy, qua Xuy Sầu thì khỏi bàn, trên cả mong đợi, một trong những bộ cổ trang hay nhất mình từng đọc, lời văn đúng là đau thấu tâm can, cả không khí truyện như được bao phủ màn sương, sống lại trong thời giang hồ yêu hận tình cừu ấy.

Live: cái hệ liệt các vị thần đi kiếm châu/ bảo gì ấy, bn đã đọc hết dối, công thụ đều cường, sủng thụ nhưng thụ cũng yêu công, với cả bộ No.9, tgia viết chắc tay, nội dung ko mới nhưng đọc cuốn huốt, có vẻ underrated, vì ít người biết

Phong Duy: nổi nhất là bộ gì mà được xuất bản VN ấy nhỉ, về cẩm y vệ hay gì ấy, được ca tụng lên mây xanh, nhưng mình đọc rõ chán vch, ko cảm giác cái gíac cái gọi là nhiệt huyết sôi trào hay là yêu nhau tương sát, viết chắc tay nhưng ngán dần đều qua độ dài, nhân vật overrated, cao lắm là Pre của Pre đại thần vì nổi thôi, chứ tác phẩm lẫn cảm giác gây cho người đọc rất chán.

Sát Na Phương Nhan: Pre- đại thần bị underrated, ko hiểu sao ít ngừoi biết dù tgia khá hay, chắc tay, tranh đấu, công thụ đều ổn, một thời bị cuồng vì New York thập tam nhai và Ngục giam- Bụi gai vương miện (nếu ko có Tội phạm thì đây là best ngục giam của chế

Tác giả một lô lốc bộ Mạch thượng hoa khai gì ấy, bộ đó nổi và hay nhất chứ qua cùng hệ liệt là chán hẳn, mà bộ đó nói thật là chán vch, ko phải ko có giá trị gì nhưng ko hay đến ca tụng như thế, nếu ko được Như cầm edit chắc vẫn còn vô danh tiểu tốt bên này, overrated

Tác giả bộ Lấy chồng nhà giàu, Thiên vương hot một thời: Pre – đại thần, mặc dù văn phong lả lướt nhưng tô vẽ, hoa mĩ, hào nhoáng, sáo rỗng, được bù lại cho độ chắc tay lẫn nội dung của truyện, motip chuyên về thời cận đại nhiều hơn, tạo được không khí truyện nhưng chưa thật sự thấy được những suy nghĩ, trăn trở băn khoăn của họ, số lượng lớn, thấy hay nhất là Thiên vương, chủ yếu ấn tượng vì twist, chưa dám đọc 1930, dài và ngán nhưng nên thử đọc là hệ liệt mà rừng mưa, cát cuồng gì ấy.

Mạc Phong Thần: chuyên viết đoản văn BE, có một đoản văn về phật hay thần rồi cây trúc hoá người gì ấy, ngược nhiều nhưng đủ, plot twist độc đáo, nội dung thì cũ nhưng vào tay tgia lại khá mở mẻ

Điệp Chi Linh: tgia sủng thụ, thật ra viết ko hay mà quá ngán nữa, chẳng qua nổi vì là bộ đam đầu tiên xuất bản chứ hay nhất là Sự báo thù công bằng, nếu ko có Trầm Chu chắc bộ này top 1 thương trường, tranh đấu, quá hay ko gì để bàn, thụ trẻ trâu hãm lờ ko nói tới nhưng đọc chỉ vì tranh đấu, hay thứ hai là Huynh đệ tình thâm vì twist cực lạ, còn cái hệ liệt Y sinh thế gia, tphố vô tận thì chán vch, chán ko kém Tình yêu đau dạ dày. Gần tới Pre – đại thần thôi.

Đại Phong Quát Quá: ko đọc nổi quá 5 chương đã drop, lối viết tưng tửng đã đành, lại them viết dài ngao ngán, nội dung thì thú vị đấy, nhưng ko đọc nổi vẫn là ko đọc nổi, Pre của Pre đại thần thôi.

Khốn Ỷ Nguy Lâu: Pre đại thần cổ trang, sủng thụ rặt, tgia tuyệt đối ko sủng công, đọc gần hết các tác phẩm của Khốn Ỷ rồi nên bn nào muốn phản biện thì mình sẵn sàng tiếp nhé, nội dung mới lạ, hấp dẫn, nhưng hơi ngán giọng văn, có lẽ không hợp.

Hoài Thượng: tác giả có những thằng thụ hãm nhất là trong đây, nhất là cái Thắp đèn ngắm lưỡi đao, lúc nào cũng có công phụ, hên thì thất tình thôi xui thì cô độc đau khổ cả đời, nhất là bộ Dương Cửu, đm đồng ý viết truyện hay, plot rất hấp dẫn, nhưng quá BỢ ĐÍT thụ, thụ tài giỏi một cách quá lố, thụ đã vạn nhân mê còn 1×1 thì thốn thôi rồi, bộ Ly hôn xem chừng ổn nhất, đọc vì công thôi :aibiet:


Đại thần bây giờ

Hỗ sủng – giai đoạn 1-2 năm về trước

Vân Thượng Gia Tử: Đại thần đoản văn ngốc bạch ngọt, số lượng được edit khá lớn, truyện ấm áp, ngắn ngắn, não tàn nhưng là liều thuốc chữa lành cho tâm hồn tơi tả vì các truyện ngược

Tô Du Bính: đầu ấp tay gối cho tag hài hước của nhiều hủ, tuy thật sự ko hài hước cho lắm, thụ lanh chanh nhoi nhoi hơi vô duyên nhưng ko đến nỗi đáng ghét, bù lại TDB vik ngược cổ trang có hài rất hay, đặc biệt là Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc. Tác giả có hệ liệt phép thuật Thánh viện gì ấy nhưng chán vch, điểm sáng duy nhất chắc chắn là Hủ mộc và Bại Nhứ, được xét trên Đại thần vì độ nổi và văn phong khá ổn.

Nhất Thế Hoa Thường: Pre- đại thần, gây cười bằng cách não tàn, nhưng có duyên, twist khá thú vị, thụ động kinh còn hơn cả Tô Du Bính, văn phong ko ổn bằng TDB nhưng được cái hài hơn thật.

Ngữ Tiếu Lan San: nên dẹp cmn tag hài hước luôn đi, méo vik truyện nữa là vừa, thụ là tập hợp đặc điểm của ngu ngốc, não tàn, vô duyên, đàn bà, xàm xí đú, ATSM méo thể nào yêu thương nổi, logic méo thuộc về trái đất nên khỏi tính làm gì, hay nhất và đỡ nhất là Thời thượng tiên sinh, sau qua Kì ba thì dở đéo ngấm được. Gần đây có chuyển qua tag ngược, ngiêm túc với bộ Đế vương công lược, ko coi và ko có ý định coi, nhưng khá triển vọng hơn Kì ba.

Priest: overrated, Pre- đại thần, tung hô đại thần nhưng chưa đến mức đó, lúc nào cũg top 1 BXH khỏi cần nhìn cũng biết, giọng văn hận nhiều hơn yêu, viết ngán bm méo thể nào thấm nổi nhưng luôn có động lực thôi thúc phải đọc tiếp, nội dung mới lạ, sáng tạo, twist hay nhưng giải quyết ko ổn thoả, đầu voi đuôi chuột, về dần bị đuối, tác giả sủng thụ nhưng toàn rec sủng công, ngưng cmn đi nhất là bộ 3 Qua cửa, Trấn Hồn, Đại ca, cứ giới thiệu là auto translate dân sủng thụ khỏi bàn cãi.

Dịch Tu La: overrated, được tung hô đại thần SM, nhưng cao lắm Pre thôi, chưa tới cửa đó, SM nửa mùa, ở rất nhiều bộ, sủng công ko thấy, lưu manh thụ nói nhiềui y như bánh bèo chán vcc, plot thì có nhưng ko được hấp dẫn so với mặt bằng chung, cái kiểu nhả mồi quá khứ đọc chả nhớ cm gì, chán vcc, bộ Khí tử gì đọc cũng chán, nv chính là quá may mắn, dàn phụ coi như chết cmn hết

Chung Hiểu Sinh: soul- mate của tôi, tgia sủng thụ hành công thấy rõ, nên chúng ta không thuộc về nhau, viết cực kì chắc tay, chưa đọc tpham hài của tgia nên no cmt, chứ mấy bộ ngược dù bức bối cỡ nào cũng best vch, máu chó vừa đủ, giải quyết hợp lý, hay hơn Priest nhưng chả hiểu sao lại ko nổi bằng, hiếm hoi coi là Pre – đại thần dù lượng tác phẩm cũng ko nhiều.

Quỷ Sửu: overrated, ko sủng công đến vậy, càng về sau càng sủng thụ, nhất là bộ mới gần đây Thúc thúc chân dài hay cái gì ấy :byebitch: Đã ném một lần về tác giả này rồi, văn phong méo ngấm nổi, DÀI DAI DỞ, méo thấy ý nghĩa gì cả, Pre- đại thần còn chưa được, hãy ngưng rec sủng công.

Ly Chi Nhược Tố: Pre- đại thần hỗ sủng, sủng công méo gì công phúc hắc trêu chọc thụ thế này thế kia, thụ trung khuyển si tình dễ cưng nhưng ko đồng nghĩa với truyện sủng công, bộ Đại thúc đích hạnh phúc nhân thê sinh hoạt hay nhất, đọc cưng cả công lẫn thụ, tác giả liệu có nên si ngĩ đến việc chuyển qua hệ cao H ko, H dày nhưng ko ngán, cực kì HOTTTT.

Lục Dã Thiên Hạc: trá hình sủng thụ, sủng thụ cực kì, dân sủng công ai cũng gét mẹ này, nhưng nội dung lẫn hành văn thì ổn, chuyên viết manh văn, ngọt văn, khúc cuối có hơi đuối nhưng tổng thể là ổn.

Mạn Mạn Hà Kỳ Đa: Pre- đại thần sủng thụ nhược thụ, manh điểm của bn là các em thụ nghe lời, ngoan ngoãn nên đọc tgia này không quá chối, viết hơi tưng tửng motip hơi bị lặp lại

Liễu Mãn Pha: có coi sơ qua bộ gì hot năm ngoái, nhưng ko thấy hay đến vậy, drop

Từ Từ Đồ Chi: kẻ thù của sủng công, bao nhiêu người rớt hố đoản văn được rec sủng công do bà này, tgia sủng thụ rặt, nội dung hơn văn phong chứ cũng không hay lắm, thua Vân Thượng

Phao Phao Tuyết Nhi: TAO THÙ KIM BÀI ĐẢ THỦ, sủng thụ nhé, chứ sủng công với hỗ sủng cái cc, đéo muốn review hay chấp nhận mẹ này :sm:

Thuỷ Thiên Thừa: overrated, gần Pre-đại thần do Hàn vũ tài lâm + Chức nghiệp thế thân thôi, chứ nói thật mấy bộ kia coi tổ tốn thời gian, rặt một kiểu thụ ATSM, ngu ngốc nhưng tự cao, sống hãm lờ, chối đéo chịu nổi gặp thêm bầy công chó la liếm, chỉ chuyên về mảng cường + đánh đấm, chứ còn máu chó thì không thua kém Lam Lâm, Chức nghiệp còn đỡ chứ Nương Nương vs Phụ gia là chán chả muốn nhắc, hay nhưng ko tới, viết dài ổn nhưng ko duy trì được đến cuối truyện, càng về cuối càng mệt tâm :nguyenrua: Tóm lại là thụ quá hãm nên đéo ưa nổi tác giả này, còn ném thì vẫn gọi hồn thường xuyên.

Sài Kê Đản: overrated, truyện viết thì chán, motip cũng chả mới mẻ, thụ lưu manh hãm lờ, đọc chỉ chửi thề vì méo hỉu sao côg có thể yêu nổi thụ, cái hố hãm lờ Ngịch tập.

Hương Tiểu Mạch: đừng đọc Vệ sĩ, sủng thụ dở hơi, thụ đau khổ nhất vũ trụ, công thì xui xẻo nhất vũ trụ, dính vô thụ là đời ăn c*t, hãy đọc Tội Phạm, cái gọi là best ngục giam, best nhiệt huyết sôi trào là đây, đây mới chân chính là hỗ sủng (dù công bị hành sml tơi tả)

Nhan Lương Vũ: Pre- đại thần, tác phẩm tuy ít nhưng viết cực chắc tay, hay là đằng khác, sủng thụ nhưng công thụ đều yêu nhau, nội dung ko nhàm chán, lặp lại, hài ra hài mà bi ra bi, mỗi category có dấu ấn riêng, rec Kim Tiền Bang (tình yêu môt thời) Quỷ phục binh đoàn, Thế gian đẹp nhất qua làn gió :tinoem:

Tư Hương Minh Nguyệt: cao lắm là hỗ sủng, ko đến sủng công đâu, lúc nào cũng có phản công, viết tranh đấu chắc tay.

Tử Vũ Nguyệt Diên: Pre- đại thần hỗ sủng thiên sủng công, bộ hay nhất là Thôi Xán Vương Toạ, nội dung lẫn twist ko gì để chê, văn phong ổn, công thụ cường.

Sở Hàn Y Thanh: Đại thần hỗ sủng thiên sủng công, nói về chị này thì không thể không kể đến Trầm Chu, bộ đam từ khi mình đọc đến giờ đã luôn giữ vững ngôi vị số một trong lòng, hay viết thụ có vấn đề thần kinh, nhưng tác giả vì kiếm tiền nên dần dần sang sủng thụ, nhất là bộ Nhập ma và những bộ gần đây, đắng lòng cho một tác giả từng là thần tượng của mình :khoc:

Mạc Như Quy: NGUỴ SỦNG CÔNG, FAKE SỦNG CÔNG, đừng ai giới thiệu truyện mẹ này nữa, tình cảm trong này khiên cưỡng vô cùng, nhất là bộ tra công trọng sinh hay bộ thụ đời trước hại công tán gia bại sản nhưng thật ra yêu công, bà này là sủng thụ, VẠN NHÂN MÊ CÔNG nhưng CHỈ MÊ MỖI THỤ, hố đau đớn cuộc đời cho một thể loại VẠN NHÂN MÊ CÔNG.

Thanh Khâu: ko đọc kinh dị ko biết nhưng nổi thì chắc liệt vào Đại thần nhể.

Thanh Sắc Vũ Dực: Đại thần hỗ sủng – sủng thụ, soul-mate của tôi nhưng chúng ta đành lỗi nhịp, viết rất chắc tay, triết lý cực kì hay, nội dung lẫn twist sáng tạo liên tục, cách giải quyết ổn thoả, viết ko bị đuối. Hay nhất chắc bộ trẫm cảm thấy sai sai và trọng sinh chi danh lưu cự tinh, toàn địa ngục đều biết ma vương có tình nhân (vì mới đọc ba bộ đó =))))

Phong lưu thư ngốc: overrated, Đả kiếm ko hay đến thế, tgioi đầu thì ổn, tgioi sau thì chán vch, buff quá nhiều, ko cần coi cũng đoán được kết quả, NP trá hình 1×1, bộ hay nhất tuyệt đối ko là Đả Kiếm

Tây Tử Tự: Đại thần tác phẩm vặn vẹo xoắn não, công trong này bị hành thê thảm, yêu thụ ít nhất hai đời, máu chó nhưng viết quá hay, lại them nội dung độc đáo khác biệt hẳn trong vô số đam bây giờ, lên đại thần âu cũng dễ hiểu, tuy cách giải quyết chưa hài lòng lắm nhưng ổn thoả nhất với logic xoắn não đến vậy, Bộ 2-3 tỷ tích phân gần đây là hoàn mỹ số phận thật là thất vọng, quá overrated, thụ dâm đãng nhưng lưu manh giả danh trí thức đã chán, hoa tâm lạm tình nhan khống là thứ khốn nạn nhất trên đời, NP trá hình 1×1 chứ mau xuyên nỗi gì, đang rất độc đáo đùng cái vik mau xuyên nhàm nhàm, chán hẳn :bruh:

Long Thất: Pre đại thần NP, viết chắc tay, công chính hay phụ hay bên lề đều khổ đau đớn, hành sml, nội dung chặt chẽ quá nên méo chửi được vụ trá hình NP

Mạc Kỳ Lân: Pre- Đại thần NP có thần kinh công, đánh giá cao tgia này hơn Long Thất vì độ dày kinh nghiệm, motip lặp đi lặp lại nhưng ko nhàm, giải quyết ổn thoả, thụ đọc vào rất ít yêu công, chủ yếu cưng như hậu bối nhiều hơn.

Wy tử mạch – Thận Ngôn: H đủ hot, nội dung đủ hay, Đại thần H văn là đây

Ô Mông Tiểu Yến: đại thần song tính, sản nhũ là đây, còn ai ngoài chị đại đã khiến bao nhiêu hủ bị ám ảnh thể loại song tính, tiện dâm thụ

Mặc Vũ Yên Dạ: Pre- đại thần mỹ cường, tgia tuyệt đối không sủng công, sủng thụ mới đúng, nên đừng hô hào nữa, bộ Cơ giáp mới edit hoàn gần đây ko hay đến mức thế, vik chỉ đủ ổn chứ không chắc, buff hơi nhiều

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh: buff quá đà, tất cả chỉ nhớ nhiêu đó, hình như tác giả của bộ Công tử biến bại gia tử (dù bik quá buff nhưng hùi đó đã một thời cuồng em nó :tinoem:)

Xà Hạt Điểm Điểm: Pre- đại thần mỹ cường, tgia ko sủng công, đọc Thắng giả vi vương là biết, thụ si tình thì ok nhưng ép buộc công vì sức mạnh, cảm giác như rape khó chịu vcl

Kiều Tu Hồ La Bặc: có lẽ Đại thần võng phối, gần hết các thể loại võng phối đọc từ chị này, mặc dù ko hay, nhưng nhiều và có lẽ là miêu tả được ko khí ở đó (ko đam mê loại này nên ko dám gán quá chắc chắn)

Tác giả trọng sinh tính cái gì, tượng tâm, mao hợp thần ly: MOÁ TAO THÙ CÁC BỘ NÀY NHÉ, HAY CC, HỖ SỦNG CC, THỤ BÙ ĐẮP CHO CÔNG CC :fuuu:

Giai đoạn gần đây:

Tạo Chúc Cầu Minh, Cố Sở, Mặc phong thần (hay gì gần đấy), Hữu Nhân Vô Phẩm: quá hardcore, em lạy các chị Đại thần sủng công, em đọc không nổi, dù truyện có logic hay không, chân lý CÔNG VẠN NHÂN MÊ MÉO MÊ THỤBÀN TAY VÀNG CÔNG mãi không đổi trong tác phẩm của các chị, ÁI TÌNH LÀ PHÙ DU, SỦNG CÔNG LÀ CHÂN LÝ

Diệp Du Du: Pre- đại thần sủng công, chuyên trị nhược công, công ko làm gì cả, thụ tự động nhất kiến chung tình và đến sủng công, công không yêu là quá bình thường

Tịch Mịch Dã Yếu Tiếu: sủng công nhưng trá hình sủng thụ, thụ cường tráng anh tuấn chiều công, nhưng CÔNG VẠN NHÂN MÊ lại chỉ mê thụ như điếu đổ, chỉ thik chọc thụ đỏ mặt là cái cc gì

Nguyệt lương thiên uyên: viết truyện manh, đã từng là Pre đại thần sủng công, nhưng từ khi kí kết hợp đồng tấn giang viết bộ bàn cùng phòng thì đã hám fame/ tiền qua sủng thụ hỗ sủng đảng rồi, chán ko tả nổi

Nhi Ngã Tri Đạo: Pre- đại thần sủng công, viết có nội dung, cực chắc tay, thụ si tình, có hành công nhưng công dứt khoát, ko luỵ thụ, công thụ hy sinh vì nhau

Hữu nhân vô phẩm: Pre – đại thần sủng công, ít khi cho công yêu lại + chỉ chấp nhận thụ, nhưng vì có tag vạn nhân mê công nên chấp nhận đã là quá may mắn.

Lilicat: Pre đại thần fake sủng công, xin lỗi chứ tgia này sủng công nỗi gì =)))))

Và vô vàn tác giả khác bạn đã quên mất, cũng ko đủ kiên nhẫn để lục lại nhà kurokochii

=> Xu hướng chung: thời xưa là MÁU CHÓXUÂN THU BI THƯƠNG (ngược thụ gián tiếp để ngược công), thời nay là ĐỘC ĐÁO nhưng THẬP CẨM (rất sáng tạo, mới lạ nhưng quá thập cẩm, hỗn loạn, vài ba tháng lại có một tác phẩm vài tỷ tích phân, lại một tpham hay, mới lạ được tạo nên là như thế nào, ko lẽ tác phẩm hay lại dễ viết thế sao ???).

Công thụ xưa là TRUNG KHUYỂN BÁ ĐẠO CÔNG – NỮ VƯƠNG BIỆT NỮU THỤ (hoặc NHƯỢC THỤ) thời nay là  BIỆT NỮU SI TÌNH CÔNG – LƯU MANH CƯỜNG THỤ

Nhận xét chung: có lẽ mình là người hoài cổ, cho dù tác phẩm mình thik nhất ko nằm trong thời xưa, nhưng đối với mình xưa vẫn CHẤT hơn nay, cái tên tác giả xưa đã BẢO CHỨNG CHO MỘT THỂ LOẠI, hay MỘT GU RIÊNG, chỉ nội vụ tích phân đã đủ hiểu, bây giờ tích phân nào cũng vài tỷ, thế lấy gì để xem xét việc hay hay không nữa???
Tuy nhiên, xin mượn lời của một tác giả công khống, chỉ nhìn tác phẩm, không nhìn tác giả.

Share this:

Like this:

Số lượt thích

Đang tải …

Source: thucanh.vn
Category: Chó cảnh

Rate this post

Bài viết liên quan