Mỗi ngày, các lò mổ ở làng Cao Hạ xã Đức Giang, huyện Hoài Đức, TP. Hà Nội “tiễn” đến vài trăm con chó về “chầu trời”, tính ra cũng phải 4-5 tấn thịt được đưa vào thị trường tiêu thụ.
Không chỉ thu mua chó khắp những tỉnh trong nước mà họ còn ra quốc tế mua chó sống về thịt dần. Mấy năm trở lại đây, chủ lò không trực tiếp giết chó mà thuê người khác làm để tránh sát sinh, bởi họ sợ rước họa về nhà. Thực hư những lời đồn thổi về thuyết nhân quả, chó báo oán ở ngôi làng này còn nhiều điều khó tin .
Xuất ngoại “gom hàng”
Bạn đang đọc: Chuyện khó tin về chó báo oán ở làng Cao Hạ
Nhắc đến làng Cao Hạ, người dân quanh khu vực nghĩ ngay đến ” đặc sản nổi tiếng cày tơ bảy món “, bởi nơi đây có ” lò mổ ” chó lớn nhất miền Bắc. Hỏi người dân trong làng thì không ai biết rõ đúng mực nghề làm thịt chó có từ khi nào, chỉ biết rằng, làng Cao Hạ cách đây gần một thế kỷ đã có nghề bún, sau đó, mới chuyển sang nghề làm thịt chó. Và, kể từ đó, người dân nơi đây coi nghề làm thịt chó như một nghề gia truyền, đời ông cha làm, giờ lại đến lượt con cháu nối nghiệp .Hàng nghìn con chó được nuôi nhốt trong chuồng chờ thịt dần tại lò mổ nhà ông C. làng Cao Hạ .Ban ngày, không khí trong làng khá im ắng và đôi lúc mới có tiếng chó sủa ở 1 số ít ” lò mổ ” nuôi nhốt cả nghìn con, chờ sẵn trong chuồng để thịt dần. Từ nửa đêm về sáng, ngôi làng ” đặc sản nổi tiếng cày tơ ” này hoạt động giải trí sinh động, sinh động. Tại những ” lò mổ ” chó, điện thắp sáng trưng, tiếng đập chó ăng ẳng, tiếng chó sủa inh ỏi, tiếng xe máy rộn ràng của lái buôn về lựa thịt chó mang đi những tỉnh lân cận giao hàng .Cụ Đặng Thị N. ( 89 tuổi ) cho biết : ” Khoảng hơn 50 năm về trước, lúc đó làng Cao Hạ mới chỉ có bốn nhà làm nghề thịt chó. Nhà tôi là một trong bốn nhà đó. Làng Cao Hạ vẫn có nghề bún, mọi người làm thêm, kiếm đồng ra đồng vào, còn hầu hết vẫn trông cậy vào đồng ruộng và nuôi con lợn, con gà. Sau này, nghề thịt chó dần tăng trưởng mới nhân rộng ra nhiều nhà như vậy ” .Nghề giết mổ chó cứ thế phất dần lên, lượng nguồn vào thu mua khắp những tỉnh trong nước cũng không phân phối được nhu yếu. Vì vậy, người Cao Hạ còn xuất ngoại sang những nước láng giềng như Thailand, Campuchia, Lào thu mua chó sống. Mỗi lần đi, họ đánh cả xe tải đầy chó về nuôi nhốt rồi thịt dần. Để có nguồn hàng luôn sẵn, chủ lò mổ lớn phải xây một khu chuồng trại ở ngoài cánh đồng hoặc ở nhà mình. Cả làng có mấy chục lò mổ nhưng chỉ có ba lò mổ lớn có qui mô, còn lại nhỏ lẻ, nhưng tính trung bình ở làng Cao Hạ mỗi ngày có khoảng chừng 400 con chó bị hóa kiếp, tính ra đến cả 4-5 tấn chó được đem đi tiêu thụ. Vào thời gian cuối tháng, số lượng này còn cao hơn nhiều, riêng lò mổ của ông C. trong làng có ngày giết hàng trăm con. Theo người dân ở đây, những quán thịt chó trên địa phận TP. Hà Nội và những vùng lân cận hầu hết từ những lò mổ ở làng Cao Hạ cung ứng .Lò mổ nhà ông C. nằm sát con đường bê tông lớn, hàng trăm con chó sau hàng rào sắt hai lớp, người qua đường, chúng sủa inh ỏi. Chủ quán nước gần đó ( đề xuất được giấu tên – PV ) cho biết : ” Sống gần những lò mổ chó lớn ầm ĩ và ô nhiễm không hề chịu được. Chó sủa ngày đêm, trước kia tôi không bị bệnh mà giờ đây có bệnh. Chúng tôi đã đề xuất lên những cấp chính quyền sở tại về việc những lò mổ gây ô nhiễm và việc nuôi nhốt cả nghìn con chó, khiến chúng tôi không hề ngủ được, gây tác động ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất ” .Vào làng thịt chó Cao Hạ, qua cổng làng Lưu Xá, con đường khi nào cũng sinh động người qua lại .
Năng đi lễ chùa để giảm “tội sát sinh”
Mấy năm gần đây, làng Cao Hạ ” thay da đổi thịt ” trông thấy, những ngôi nhà cao tầng liền kề mọc lên san sát, đời sống người dân ngày càng được nâng cao, nhưng có một điều lạ khi chúng tôi đề cập đến nghề giết mổ chó, họ đều tránh mặt và không muốn nhắc đến ” nghề sát sinh ” của mình .Qua tìm hiểu và khám phá, chúng tôi được biết, trước kia việc làm làm thịt chó, người làng Cao Hạ thường trực tiếp làm để tiết kiệm chi phí ngân sách .Sống ngót nghét gần một thế kỷ nên cụ Đặng Thị N. đã tận mắt chứng kiến biết bao biến cố, thăng trầm ở làng. Bản thân cụ N. và nhiều người trong làng đã đoạn tuyệt với nghề mổ chó, nhưng vẫn còn những người phải theo nghề vì cơm áo, gạo tiền. ” Tôi vẫn nhớ như in, như mọi ngày tôi lôi con chó ra để hai vợ chồng sẵn sàng chuẩn bị làm thịt, chồng tôi cầm cái chày đập liên tục vào đầu con chó, nhưng nó không chết mà kêu ăng ẳng, tiếng kêu than nghe đáng sợ lắm. Chẳng hiểu sao, lần này ông ấy không nói năng gì mà vứt cái chày xuống sân và bảo : ” Từ nay không làm cái ” nghề sát sinh ” này nữa, hung tàn lắm “. Nghe ông ấy nói vậy, tôi cũng thấy phải và hai vợ chồng chấp thuận đồng ý bỏ nghề thịt chó từ đó. Còn người làng làm mỗi ngày một nhiều, lan rộng ra khắp làng, bởi nghề này so với những nghề khác cũng kiếm bộn tiền. Vợ chồng tôi chuyển sang nghề làm bún, phở, kinh tế tài chính không được dư giả lắm nhưng đầu óc nhẹ nhàng, thanh thản ” .Theo cụ N. ” nghề sát sinh ” này mang lại sự phong phú, nhưng hay gặp những điều chẳng lành. Đa phần họ giàu sang, nhà cao cửa rộng lại nhiều đất đai, nhưng không biết có phải do họ sát sinh nhiều mà mái ấm gia đình phải chịu hậu quả đáng tiếc. Cụ N. không tiện nói tên, vì cụ cho rằng, chuyện này tế nhị lắm. Gia đình có lò mổ chó lớn nhất làng, có hai thằng con trai thì chết một, chồng cũng mất. Chủ lò mổ khác, nhà có bốn đứa con trai, chết ba, chồng cũng mất và đứa cháu nữa là năm người. Nhiều chủ lò mổ khác, gặp những điều không may, ngoài chuyện chết chóc .Cái chết mà người làng Cao Hạ đồn thổi nhiều là ông H., một chủ lò mổ lớn nhất làng bị chết bỏng trong vạc nước sôi nhúng chó để vặt lông. Chuyện kể rằng, một đêm ông H. cùng vợ và con dậy sớm thịt chó như thường nhật, đến khâu ở đầu cuối, chuẩn bị sẵn sàng mổ bụng moi lòng thì mọi người tá hỏa thấy ông H. chết trong vạc nước sôi. Bên cạnh đó, còn một số ít trường hợp như chồng bà C. khi cắm quạt điện để thui chó bị điện giật chết khi tuổi mới ngoài 40. Một câu truyện về ” sinh nghề tử nghiệp ” đã xảy ra với mái ấm gia đình ông L. một người làm thịt chó chuyên nghiệp bị mất mạng do bệnh dại. Trong một lần vô tình, ông L. vào chuồng bắt chó, bị một con chó dại đớp nhẹ vào tay, ông chủ quan không đi tiêm phòng, nào ngờ mấy ngày sau, người ta đã thấy mái ấm gia đình báo tin buồn, ông L. qua đời. Một trường hợp nữa là chồng bà Đ., giờ đây giàu sang lắm nhưng chồng đã mất vì một tai nạn thương tâm giao thông vận tải. Chồng bà Đ. đi giao hàng, trời sáng mà xe máy của ông này đâm vào đuôi xe xe hơi đỗ bên đường. Tất nhiên những câu truyện trên được nghe kể lại có lẽ rằng chỉ là sự ngẫu nhiên nhưng đáng để mọi người tự suy ngẫm …
Ông Đỗ Vĩnh Thịnh, thủ từ đình Lưu Xá, nằm ngay sát con đường vào làng Cao Hạ cho biết: “Nghề thịt chó là “nghề sát sinh” và tàn nhẫn, nhưng vì mưu sinh mà nhiều người đành chấp nhận. Các cụ đã có câu “nhân sát vật thì vô tội”, tức là người giết mổ con vật thì không có tội, nhưng một năm giết hại vô số động vật mà nhiều năm liên tục thì những điều không hay ập đến sẽ khó tránh khỏi. Bởi vậy, người làm nghề này, thường xuyên đi lễ chùa mong phần nào giảm “tội sát sinh” của mình, tránh “nghiệp chướng” sau này. Hơn nữa, có câu “khuyển mã chi tình” hay “chó không chê chủ nghèo”, mang ý nghĩa loài chó rất trung thành và gần gũi với con người, do đó nhiều nước trên thế giới phản đối gay gắt việc ăn thịt và giết hại loài vật này”.
Thuê người giết chó để tránh “nghiệp chướng”?
Ngày nay, vì cái ” nghề sát sinh ” này có qui mô ngày một lớn và những câu truyện buồn trong làng mà người ta đồn tương quan đến việc sát sinh gặp họa, khiến nhiều chủ ” lò mổ ” lớn đã thuê thêm thợ ở những tỉnh như Thanh Hóa, Tỉnh Thái Bình … Nhiều người Cao Hạ còn không dám trực tiếp giết chó nữa mà việc này hầu hết giao cho người làm thuê để mong tránh ” nghiệp chướng ” sát sinh sau này. Chủ lò mổ và người làng Cao Hạ chỉ làm những khâu sau mổ, trước khi đưa chó vào thị trường tiêu thụ .
( Theo Người đưa tin )
Source: https://thucanh.vn
Category: Chó cảnh