Mồng 1 Tết, tôi đã cho “chó ăn chè” ngay tại… nhà người yêu

Banner-backlink-danaseo
Tết nhất đúng là nhiều chuyện, phần đông ai cũng có chuyện dở khóc, dở cười. Đi chơi cũng dở, không đi cũng có cớ để mà buồn .
Yêu nhau, tết cũng hay cãi nhau. Chuyện “ Tết lạnh, ” xung đột ” với bạn gái vì chuyện ở nhà hay đi chơi ” lúc nào cũng có. Trước tết tôi cũng đã tranh luận với em yêu về việc này nhưng sau cuối là đàn ông, tôi đành nể và chiều cô ấy .
Tuy nhiên, chỉ vì nể và chiều mà tết vừa qua tôi bị một phen xấu hổ, muốn độn thổ xuống đất mà không được .

Tôi đã kiêng ngày mồng một không đi đâu vì đó là ngày đầu năm. Đến nhà một người bất kỳ, tốt hay xấu là dông cả năm chưa biết chừng. Thế mà người yêu tôi nằng nặc bắt tôi đến nhà cô ấy ngày này vì đơn giản ngày này nhà cô ấy tụ tập đông đủ.

Vậy nên miễn cưỡng mò đến, bảo đến buổi chiều, cô ấy không, nhất định phải đến trưa, ăn cơm với nhà cô ấy .
Tôi thừa biết nhà cô ấy toàn người tửu lượng khá, lại đủ những loại rượu tây, ta cho đến rượu ngâm. Hơn nữa, bố và anh trai, anh rể cô ấy đều nhiệt tình. Trước khi đi đã bấm bụng, nhất định không uống, cùng lắm chỉ nhấp môi .

Song nào có được, hôm đó thêm ông chú cô ấy đến chơi. Rượu rót ra nhiệt tình, bậc phụ huynh, cha chú nói, tôi đâu dám từ chối. Rồi các ông anh nữa, cứ vin rằng tôi uống rượu mặt tỉnh bơ như vậy, không thể không biết uống. Sau vài chén, tôi bắt đầu lâng lâng, người yêu thấy thế bảo thôi. Nhưng ông anh rể từ Nam ra, quý hóa bắt uống tiếp, nốt một chén cuối cùng.

Cố thêm một chén nữa, tôi cũng tèo luôn. Mặt mở màn nhợt, đi lại nghiêng ngả. Tiện có giường bố mẹ cô ấy ở cạnh nên chui vào nằm. Người yêu hỏi han có sao không, tôi chẳng biết gì, tay chân vung loạn xạ, cổ họng như bị ứ đầy và cảm xúc buồn nôn Open .
Chỉ kịp nói tình nhân lấy chậu, tôi đã phun phè phè ra phòng cha mẹ tình nhân một đống to đùng, hăng xè toàn rượu. Rồi tôi đòi nước, uống xong nằm thẳng cẳng đến chiều .

Lúc dậy, thấy bãi chiến trường đã được dọn. Bố vợ tương lại gật gù tôi có lòng nhiệt tình còn mấy ông anh cười nói tửu lượng tôi bình thường quá (các ông ấy không muốn nói kém). Người yêu lườm lườm kiểu trách tôi. Xấu hổ, tôi tìm đường rút lui.

Về nhà móc điện thoại thông minh mắng tình nhân một trận, đã bảo không muốn đến rồi còn cứ bắt, giờ còn lườm, còn trách. Thật bực mình .
Từ hôm đó, cãi nhau luôn, hết tết rồi vẫn chưa thèm làm lành !

Rate this post

Bài viết liên quan