Chó… chết chưa hết chuyện

Ai đó bảo “Chó chết – hết chuyện”. Không, với những trường hợp này thì chuyện… chó chết lại là sự mở đầu của một câu chuyện mới; một câu chuyện đẫm nước mắt về tình cảm giữa người và chó.

Nghệ sĩ Ưu tú Minh Vượng từng kể cho phóng viên báo chí Trần Mỹ Hiền của Báo An ninh quốc tế câu truyện cảm động về phút chia tay của cô chó Ben mà chị rất đỗi yêu quý :
Sau khi sinh được 4 chó con, Ben bị tiêu chảy. Ngày Ben chết, Minh Vượng đang trông nom shop giày ( do chị làm chủ ). Hốt nhiên thấy vô cùng nóng ruột, chị bảo với cô bé bán hàng trông giúp shop để về nhà. Chị linh cảm con Ben “ đang có yếu tố ”. Vừa về tới cửa, Minh Vượng sững người nghe chị gái thông tin : Ben đang giãy chết. Người chị gái khuyên Minh Vượng không nên vào vì “ vào nhìn sẽ đau lòng lắm ” .
Hai tiếng trôi qua, Ben vẫn vật vã chưa “ đi ” được. Không thể kìm lòng, Minh Vượng nói với người nhà : “ Thôi, cho tôi vào đi, chứ cứ đứng ngoài thế này, lòng dạ tôi như trên đống lửa ” .
Nhìn thấy Minh Vượng, Ben hốt nhiên tứa nước mắt. Minh Vượng cũng tứa nước mắt. Chị vuốt ve nó, bảo : “ Thôi, con hóa kiếp đi. Mình có duyên đến đây thôi. Thôi, mẹ về đến đây rồi, con yên tâm mà nhắm mắt đi … ” .
Phải đến lúc ấy Ben mới chịu nhắm mắt. Nhắm mắt rồi thì nó duỗi đơ ra chết .

Trước khi chết bệnh, Tèo đã sống, gắn bó với gia đình nhà văn Y Ban được 4 năm.
Khi Ben chết, ba ( trong số bốn chó con sinh ra đợt ấy ) lần lượt đi theo mẹ. Minh Vượng đã tắm cho chúng, lấy tấm vải trắng cuốn xác bốn mẹ con vào, xức nước hoa rồi dùng xe máy chở ra chôn ở Nghĩa trang Quảng Bá. Chị vừa chạy xe vừa khóc .
Con Mếch ( thuộc giống Becgie, lai F2 ) của mái ấm gia đình nhà thơ Anh Chi cũng chết trong thực trạng đau đớn. Trước đó vài tuần, không biết bị ai “ trả thù ”, từ nhà hàng xóm chạy về, nó cất tiếng rên nho nhỏ. Rồi hôm sau, hôm sau nữa, mồm nó lở loét, gần như là không ăn được, đến lưỡi thè ra cũng không rút vào được .

Một đêm nọ, thấy nó lử lả, có lúc ngồi thở dốc, chị Bình – vợ nhà thơ Anh Chi – phải ngồi trông, sợ nó chết. Con chó cứ trân mắt nhìn chị, ngỡ như không chớp. Chị Bình đứng dậy đi đâu, nó đều lia mắt về phía ấy, ánh mắt khẩn cầu, tha thiết khiến chị không thể cầm lòng.

Nhưng rồi, mệt quá, giữa khuya, chị đành xoa đầu nó, âu yếm bảo : “ Mếch ơi Mếch, mẹ mệt lắm. Cho mẹ lên giường nằm một tí nhé ”. Mếch khẽ cúi đầu. Lên giường, chị Bình thiếp đi chừng 5 phút thì choàng tỉnh. Mở mắt ra thấy Mếch đã chết .
Đến giờ chị Bình vẫn không sao quên được ánh mắt đau đáu, da diết nhìn mình như không chớp của Mếch đêm ấy. Sau khi Mếch chết, chị gọi chồng dậy. Hai vợ chồng lục tục lấy chiếc chăn cũ, xé làm đôi, quấn xác Mếch vào rồi lẳng lặng ôm ra vườn nhà, tìm chỗ đất mềm đào hố chôn .
Nhà văn Y Ban, người dễ gây cho fan hâm mộ cảm xúc “ rắn rỏi ”, “ ít êm ả dịu dàng ”, vậy mà khi nhắc đến phút lìa đời của cậu Tèo ( tên con chó Alaska mà vợ chồng chị nuôi được 4 năm ) cũng nghẹn ngào. Tèo chết vì viêm phổi. Nó gặp nạn đúng hôm con trai chị bị viêm ruột thừa phải đưa đi viện. Hôm trước, bác sĩ đến truyền dịch và tiêm cho Tèo. Bình thường nó nằm trong cũi ở ngoài hiên, hôm ấy, chị và ông bác sĩ phải cùng nhau bê nó vào nhà ( Tèo nặng tới 35 kg ). Tiêm xong, Tèo ý tứ đi ra ngoài vì biết trong nhà là khu vực cấm, nó không được phép ở .
Nằm ngoài hiên, nó ủ rũ. Hễ nhà hàng vào là lại nôn ra máu. Hôm ấy, tầm 4 h chiều, lúng túng, từ bệnh viện Y Ban về nhà xem Tèo thế nào. Chị xúc động thấy nó nằm im trên bậc thềm. Trên thân nó, ruồi bu đầy. Bụng chỉ hơi phập phồng, phải tinh mắt lắm mới nhận ra được hơi thở. Chị cầm cốc eoresol, gọi : “ Tèo ơi, Tèo ơi ! ”. Tèo nghe vậy thì ngửng lên, “ khuôn mặt đẹp tươi tỉnh như Chúa hài đồng ” ( nữ văn sĩ đã viết trên Facebook như vậy ) .
Y Ban vừa khóc vừa dỗ : “ Tèo ơi ! Tèo đừng chết ! Bà nuôi Tèo mà ”. Nó nghe vậy thì cố uống nửa cốc nước trên tay chủ. Nó uống nhưng cái đuôi im lìm không vẫy. Rồi nó nôn ra máu và gục chết trên tay chủ. Điều vô cùng kỳ lạ là với những con chó khác, khi chết, lòng con ngươi trong mắt chúng sẽ chuyển sang màu trắng đục, thì với Tèo, nó lại chuyển sang màu xanh lục, và không hề khép. Đúng vậy, nó chết mà không hề khép mắt .

Cả NSƯT Minh Vượng và nhạc sĩ Phú Quang đều rất yêu chó và từng rơi nước mắt khi vĩnh biệt các “cô cậu” chó cưng.
Chứng kiến cảnh con vật yêu quý, xinh xắn nằm chết trên tay mình, bà chủ Y Ban như đứt từng khúc ruột. Thì ra, vì bà chủ đi viện lo cho ông con trai từ sáng nên Tèo cố “ trụ ” lại để “ chào ” bà chủ. Y Ban đã xúc động viết trên Facebook : “ Tèo ơi, chắc giờ này mày đang đi qua cầu Nại Hà, mày ngoảnh lại mà xem, có một con rồ khóc mày như điên ” .
Sở dĩ Y Ban viết những dòng này là vì, sau khi Tèo trút hơi thở ở đầu cuối, chị đã gọi điện cho chồng ( nhà điêu khắc Cơ “ điên ” ). Từ bệnh viện, anh vội vã về nhà để “ lo hậu sự ” cho Tèo. Đặt Tèo nằm trong chiếc bao tải, anh đưa nó ra phía sau nhà rồi thả xuôi theo dòng nước sông Hồng, kỳ vọng vong linh chú chó yêu được thoáng mát .

Với nhạc sĩ Phú Quang, chuyện yêu động vật gần như là “bản năng gốc” của ông. Ông từng phát biểu đây đó rằng “Giờ chơi với chó mèo còn thích hơn chơi với người”. Ông kể, năm cậu bé Tít – con trai ông – chào đời, ông được một người bạn tặng cho con chó Nhật. Ông đặt tên nó là Tin Tin. Tin Tin ở với ông đến năm 13 tuổi thì gặp nạn. “Lỗi” có phần tại ông.

Hôm ấy, ông vừa Open thì Tin Tin lỉnh ngay ra ngoài và bị một con chó ta cắn. Vết thương khá nặng, một chân hóa tật, đi cà nhắc. Mặc dù được ông chủ lo ngại đưa đi chữa trị nhiều nơi, tuy nhiên có lẽ rằng do già yếu nên Tin Tin ngày càng suy sụp. Khi thấy Tin Tin xuống sức, ngày nào Phú Quang cũng từ gác trên ( nơi ông ở và thao tác ) xuống tầng một để vuốt ve, an ủi và trực tiếp cho nó ăn .
Một hôm, do thức khuya thao tác, ông không xuống với Tin Tin. Hôm sau xuống thì thấy Tin Tin có biểu lộ rất khác lạ. Nó phần đông chẳng nhà hàng siêu thị gì ; mặt rầu rầu. Người nhạc sĩ linh cảm có điềm xấu. Ông vuốt ve nó. Nó ngước mắt nhìn ông. Ánh mắt rất lạ. Nó cứ nhìn ông như thôi miên vậy. Ngồi với con vật mãi cũng mệt, người nhạc sĩ vỗ đầu nó, dỗ dành : “ Tin Tin ơi, tao rất là thương mày. Nhưng mà tao mệt quá, tao phải lên nhà một lúc, lát nữa xuống ” .
Ông nói vậy nhưng trong linh cảm, ông sợ sau khi lên nhà trên rồi, khi xuống nó sẽ … Nhưng rồi ông ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy đi xuống thì con chó đã chết. Đến nay, Phú Quang vẫn cảm thấy day dứt, nhất là mỗi khi nhớ về ánh mắt nhìn mình của con chó. Ông ân hận vì đã để nó một mình chống chọi với Thần Chết .

Rate this post

Bài viết liên quan