Cảm nhận về bài Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La-phong- ten.>

Văn bản “ Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten, là của Hi-pô – lít Ten ( 1828 – 1893 ), viện sĩ Viện Hàn Lâm Pháp, nhà nghiên cứu và điều tra văn học, vị triết gia, sử gia lỗi lạc của Pháp trong thế kỉ XIX .Qua văn bản này, tác giả đã chỉ ra sự khác nhau giữa Buy-phông ( 1707 – 1788 ) nhà vạn vật học và La Phông-ten ( 1621 – 1695 ), nhà thơ ngụ ngôn Pháp khi nói về con chó sói và con cừu .1. Phần thứ nhất nói về con cừu

Buy-phông trong công trình khoa học của mình, ông đã mô tả và chỉ ra những đặc tính tự nhiên của con cừu như ngu ngốc và sợ sệt, hay tụ tập thành bầy, co cụm lại với nhau, sợ sệt và đần độn. Chỉ biết đứng nguyên trong mưa hay trên tuyết. Chỉ biết làm theo con đầu đàn; nếu không bị gã chăn cừu thôi thúc hay bị chó xua đi.

Còn La Phông-ten trong bài thơ ngụ ngôn của mình, ông đã chỉ ra đời sống tâm hồn của con cừu. Con cừu rất thân thương và tốt bụng. Nghe tiếng cừu con kêu thì cừu mẹ liền chạy tới, nó hoàn toàn có thể nhận ra con mình trong đàn cừu, nó đứng yên trên miền đất lạnh và bùn lầy cho con bú xong, với vẻ nhẫn nhục, mắt nhìn lơ đãng. Có thể nói, hình tượng con cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten còn ý niệm về tình mẫu tử và đức hi sinh của người mẹ trong cuộc sống. Đúng như Hi-pô-lít Ten đã nói : “ La Phông-ten đã động lòng thương cảm với bao nỗi buồn rầu và tốt bụng như vậy … ”2. Phần thứ hai nói về con sói .Chó Sói trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten là một tên trộm cướp nhưng khốn khổ và xấu số. Mắt thì lấm lét, khung hình gầy gò, bị truy đuổi. Nó là một gã vô lại, luôn luôn đói dài và luôn luôn bị ăn đòn .Buy-phông đã nỗi lên bản năng của chó sói, một thú dữ, hoang dã. Chúng chỉ biết kết bầy lúc săn mồi, khi cuộc chinh chiến đã xong xuôi thì mỗi con một nơi, sống lặng lẽ và đơn độc. Bộ mặt lấm lét, hình dáng hoang dã, tiếng hú rùng rợn, mùi hôi gớm ghiếc … là đặc tính tự nhiên của loài sói .

Sói trong thơ La Phông-Ten là một bạo chúa. Hắn vu oan giáng họa đặt điều. Hắn gầm lên. Và sau cuối “ Sói nhai Chiên nhỏ, chẳng cần đôi co ”. Nếu nhà bác học Buy – phông chỉ nhìn thấy sói là con vật có hại thì nhà thơ với đầu óc phóng khoáng và trí tưởng tượng đã phát hiện rạ những góc nhìn khác : con sói gian ác mà khổ sở, thường bị mắc mưu, vụng về, bị đói meo, và vì đói mà hoá rồ !Buy-phông ” dựng một vở thảm kịch về sự gian ác ” ( thú dữ hoang dã ), còn La Phông-ten “ dựng một vở hài kịch về sự ngu ngốc ” ( bị đói khát, mắc mưu và ăn đòn ) .Qua sự so sánh và mày mò, văn bản của Hi-pô-lít Ten đã chỉ ra sự độc lạ giữa hai loại văn bản khoa học và văn bản thẩm mỹ và nghệ thuật. Văn bản khoa học đi sâu điều tra và nghiên cứu những đặc thù tự nhiên, rút ra những phán đoán về đặc tính, về đặc thù : sự vật. Văn bản thẩm mỹ và nghệ thuật xây dựng hình tượng, miêu tả đời sống tâm hồn .

“Chó sói và cừu ” trong thơ ngụ ngôn là một văn bản nghệ thuật. Chó Sói là một bạo chúa, độc ác, quỷ quyệt. Cừu là một thần dân, một vật tế thần đau khổ, đáng thương.

Học thơ văn, ta cần nắm rõ đặc trưng của văn bản nghệ thuật và thẩm mỹ, đó là ngôn từ hình tượng và biểu cảm được tưởng tượng, hư cấu .

Trích: loigiaihay.com

5/5 - (1 vote)

Bài viết liên quan