Nhật kí tuần tra 3 kì 3: mảnh đất ít người nhiều ma phần 2: nấm mộ ven rừng
Bạn đang đọc: Nhật kí tuần tra: con chó trắng đêm rằm
Mấy bữa nay bà xã bay đường dài hơi “ mệt ” nên phải chăm con cọp cái đó, hơi chậm trễ. Anh em ủng hộ nhiều để còn són nha
Nhật kí tuần tra 3 kì 3 phần 2: nấm mộ ven rừng
…..
Hình hài đó đứng cười, lần đầu tiên tôi nghe cái giọng cười hả hê đến rợn người. Anh em đang ngủ có kẻ phải bật dậy, H mèo tay cầm chiếc nanh có lẽ là nanh hổ, miệng lầm bầm tiếng dân tộc….. rồi hình hài đó thét lên vụt biến. Phía xa, xéo bên trái ngôi nhà nát, ở trên cây cầu đá, 3 hình hài đó nhìn vào nhà rồi nhảy xuống ….
H mèo trấn tĩnh mọi người không quá hoang mang, chỉ là ảo giác. Mình là cảnh sát không được nao núng trước những thứ ma quái vớ vẩn này, ngày mai tôi sẽ lên chùa thỉnh thày về để anh em yên tâm…
Đêm đó trời đổ mưa, mưa không to nhưng dai, suốt cả 1 vùng tiếng quạ kêu, tiếng chim lợn thét lên ai oán, dế gáy và ếch nhái gọi bạn tình hoà vào nhau thành 1 bản hợp xướng ma mị. Chốc chốc độ nửa tiếng đến 1 tiếng trong cơn ngái ngủ lại có tiếng lộc cộc như gõ cửa. Rồi mọi người chìm sâu vào giấc ngủ ….
Hôm sau H mèo đi thật sớm, gã đi cho rõ đến trưa thì đánh xe về chở theo 1 người đàn ông trắng trẻo lểnh khểnh, sau 1 lúc dò xét từ cây cầu cho đến xung quanh ngôi nhà chúng tôi ở, người đàn ông đó giở đồ ra cúng bái, hô hào khí thế rồi ngồi khóc tu tu …????
Đoạn ông cắm bó nhang lầm rầm ê a khấn bái như hát tuồng. Bó nhang bùng cháy và ông quỳ xuống vái. Xong xuôi tất cả ông đứng dạy thở phào:
– các cậu lên đây chạy cứ rần rần (ý ông là 4 tiếng đổi ca gác 1 lần) nên thần cai quản vùng này muốn trêu ghẹo thôi, thần đã nhận lễ và hiểu cho các cậu, duy chỉ có cái này (chỉ vào gốc cây bị chặt sau nhà) …
Ông ngưng 1 lúc
– ngày xưa có 3 con khỉ bị xích ở đây, rồi chiến tranh bom rơi đạn lạc khiến tụi nó không trốn đi được, chết tức tưởi, vừa rồi tôi cúng mà bọn chúng vẫn nghịch ngợm lắm, thần đã nhốt chúng lại rồi, khổ nạn, khổ nạn. Chỉ sợ lúc nào chúng trốn ra lại quấy các cậu nữa.
Tiếp đó ông lấy bó nhang dụi tàn thành bột rồi rắc đều xung quanh gốc cây – tôi trấn rồi, đừng để thứ gì dơ bẩn dính vào đây.
– tôi cũng chả giúp gì cho các cậu được nhiều, thôi thì tôi dán hộ mấy lá bùa cầu an, cầu trời đất phù hộ cho các cậu.
…
Sau vụ đó thì tôi nghỉ 2 ngày, gọi điện anh em thì mọi chuyện ổn cả, nhưng sao buổi tối vẫn có 1 cái gì đó kì bí không thể tả nổi.
Như đã hẹn tôi đi gặp Phương, gã đang hí hoáy đóng chuồng gà. Tôi liền xà vào phụ, rõ đến trưa mới xong, lúc này thì Linh cũng ngủ dạy. Có lẽ đêm qua vợ chồng son hì hục cả đêm cô mời tôi ở lại ăn cơm. Cũng chả có gì, chỉ là nồi canh chua cá lóc thơm lừng. Lúc Linh cúi xuống, cặp tuyết lê căng mọng khiêu khích chỉ muốn giật tung ra khỏi bộ đồ ngủ hello kitty hồng nhạt. Sau bữa cơm Linh ngúng nguẩy đi vào nhà rửa bát để lại mùi hương thuần khiết của phụ nữ
Trên chiếc club cà tàng tôi và Phương tiến vào rừng, đúng như tôi dự tính nằm trên con đường của dân buôn lậu, không có người nhưng dưới những lùm cỏ là chiếc xuồng lá. Tay lăm lăm con dao chặt cây mở đường, tôi như có chuyến dã ngoại sinh thái. Đống cá bắt được đêm nay anh em nấu canh chua ăn, đang nghĩ về bữa tối thì 1 con cú ở đâu bay ra vỗ cánh phành phạch, bất ngờ mất đà Phương ngã xuống con rạch nhỏ…. 1 con “nưa” (dân gian đồn con nưa là con của con rắn hổ và con trăn, nó có 9 mắt 9 mũi có mùi rất hôi thối và ẩn chứa trong mình bí ẩn tâm linh, nhiều truyện về ăn thịt nưa bị chết, các thím search trên trang của vtc có 1 series về con này) bò qua và quấn lấy đùi hắn… Ú ớ không nên lời bật dạy dũ mạnh ra, con nưa rơi tõm xuống nước ngóc đầu lên phì phì:
– bỏ đi! Nưa đó – hắn gàn tôi
Lúc này là 3h chiều, đụng mặt con nưa mới giật mình … Lạc ở đâu mất rồi. Rừng tràm bát ngát mọc dại cứ hun hút. “soạt” “soạt” “hí hí hí” âm thanh ghê rợn ở đâu xuất hiện, tôi và Phương tựa lưng vào nhau nhìn ráo rác, từng đàn chim vỗ cánh phành phạch bay qua, 1 con khỉ nhảy phịch xuống đất nhìn tụi tôi
– quái!!! Vùng này lấy đâu ra khỉ – Phương nói rồi lao lên hù nó, nó bỏ chạy nhảy phắt lên cành cây rồi lẩn vào rừng
Linh cảm không tốt nên tôi bảo Phương về “lạc mất rồi cố gắng tìm đường thôi”. Mới giữa chiều mà trong rừng tràm cứ lạnh lẽo và tối tăm thế nào, men theo con rạch nhỏ xíu, thấy vết cây chặt là biết đúng đường !
Bỗng!
1 người đàn ông màu bận đồ ngày xưa (kiểu võ phục karate) đứng cứ tần ngần ở trước. Phương chùn bước níu tay tôi:
– chiều rồi sao cụ không về nhà ạ – tôi hỏi
Ông không đáp mà chỉ cười “ha ha ha ha ha ha” rồi chui tọt vào rừng. Phương sợ hãi chạy thục mạng, tôi cũng chạy theo rồi hắn ngã, bên trái hắn là 1 cái ụ đất xanh cỏ có gốc nhang đã bạc màu. Quỳ xuống hắn khấn:
– tụi con là kẻ đi rừng vào đây kiếm ít mật và cá về sống qua ngày, không biết đã phạm huý, chỉ có con cá mong ngài nhận giúp
Ngài là ai tôi cũng không rõ, chỉ thấy Phương thành khẩn tôi đưa rọ cá cho hắn, hắn móc trong đó ra con cá lóc to nhất để lên, cắm thêm 3 điếu thuốc làm nhang, vừa đứng lên thì bỗng con nưa hồi nãy, tôi nhớ rõ vì đuôi nó có vết đứt còn máu. Nó phì ra, Phương sợ hãi chạy thục mạng, là con nhà võ không được đi quay sống lưng, tôi đi giật lùi ngó con nưa, nó chồm tới cuốn chặt con cá lóc … .
Đi theo bóng Phương ra đến con đường mòn cụt chỗ để xe, hắn đứng đó kéo thuốc trấn tĩnh và hình như hắn khóc, người run lẩy bẩy. Trút hết rọ cá cho tôi “ăn được con nào thì ăn, anh đ’ dám lấy đâu” rồi đi về – lãng xẹt và sợ hãi, trên con đường mòn về hắn cứ sợ con nưa đuổi theo, hay giữa đường con khỉ, có khi là ông già hồi nãy lao ra chặn xe…
Đến nhà hắn cũng gần 6h, trời chỉ mới tắt nắng nhưng còn sáng lắm, sáng hơn trong rừng tràm hồi nãy cơ, múc nước rửa tay, Linh mời tôi ở lại cơm tối, từ chối khéo, Linh cau có nhìn tôi, Phương thì rít thuốc liên tục, nhìn hắn tỉnh táo hơn rồi. Linh tiễn tôi ra về, bờ môi mọng nước ướt át, giọng nói thỏ thẻ, bộ hello kitty đã được thay bằng chiếc áo sơmi xanh ngọc bó chặt lấy bộ ngực căng tròn đầy sinh khí… Phương quả là người đàn ông hạnh phúc.
Về đến căn nhà nát, quăng đống cá xuống và trình bày cho tổ trưởng, H mèo về địa hình và khảo sát được những gì, có nhiều thông tin quý giá giúp phá án nhanh hơn. Ở ngoài anh em hò nhau làm cá vui um trời. Bữa cơm muộn màng vào 8h tối, ai cũng háo hức trước đặc sản mà rừng mang lại. Đang vui ngon miệng bộ đàm báo:
– có 6 chiếc xuồng lá chở hàng đang chạy qua chốt, có vũ khí nóng ….
Chưa kịp dứt anh em bỏ bát đũa loảng xoảng vào mang đồ, đèn pin sáng rực cả khúc ngã ba sông
– tụi nó kia kìa, chuẩn bị
Tiếng ca nô rền vang, trên bờ motor cũng nổ máy xình xịch. Tụi nó quay đầu bỏ trốn. Tôi, 2 người nữa và H mèo tức tốc đuổi theo, đuổi được 1 quãng khá xa thì bọn chúng gạt ra sông lớn tẩu thoát.
-,Mẹ nó, mình sớm quá, chỉ 5 phút nữa thôi
Với gã công việc là trên hết, 1 niềm đam mê cháy bỏng, là người luôn vực dạy đồng đội những lúc yếu nhất
– về thôi – tôi khoác tay
Đêm trên vùng hẻo lánh heo hút, ai cũng đẫm mồ hôi lần bước trên con đường đất đỏ dọc bờ kênh. Bên cạnh là hàng rừng tràm, bình bát, tre mọc lẫn lộn .
Phía trước có người. 1 “người” đàn ông đi dật dờ như say rượu. Vùng này làm gì có dân.
– anh kia đứng lại, đêm hôm đi đâu đây.
– hi hi hi – ông đó cười rồi bỏ chạy, tiếng cành cây xào xạc.
Tụi tôi tức tốc đuổi theo, hắn chạy nhanh lắm rồi cặp hông vào con đường mòn cụt lủn. Ập vào thì 1 mùi hôi thối xộc ra, 1 tràng cười hê hế rồi tiếng thét kinh hoàng ai oán. Tuyệt nhiên không có ai trong đó…..
Qua ánh trăng mờ nhạt. Là nấm đất hồi chiều tôi gặp, con cá lóc đã chết khô queo và 3 điếu marlboro cháy rụi hồi chiều mới cắm … .
Nghe Audio Truyên Mới
Thể hiện lòng tự trọng bằng cách ghi nguồn TruyenMaCoThat.Net và tên tác giả khi lấy truyện đi bất cứ đâu
Source: https://thucanh.vn
Category: Chó cảnh