Con chó Lu Lu

Ngày ấy, dân cư thưa thớt, cây rừng bạt ngàn … Cả nhà đùm túm nhau dưới căn chòi lá, tường bằng vách đất bỏ phí giữa rừng. Người bạn thân duy nhất lúc đó của tôi là chú chó lông vàng có tên Lu Lu của người dì cho tôi mang theo làm bạn .Con chó Lu Lu rất mến tôi nên cứ quấn quýt tôi suốt ngày. Tôi thường chơi đùa với nó ở phía sau nhà, nơi có cây me rừng rất to. Những ngày mới vào, đời sống rất khó khăn vất vả và thiếu thốn, có hôm trong nhà không có cái để ăn. Mẹ cứ nhìn đàn con nheo nhóc, đói rách mà xót cả ruột gan .

 

Bạn đang đọc: Con chó Lu Lu

Ảnh minh hoạ : Internet

 
Hôm đó là một buổi sáng bầu trời thật u ám, mẹ dắt tôi ra ngôi chùa ngoài thị trấn để xin gạo. Hai mẹ con đi được một quãng thì trời đổ mưa. Con đường đất dài hơn 12 km từ nhà đến ngôi chùa nghèo Long Châu ngày ấy đầy sình lầy và trơn trượt cứ như cản bước chân hai mẹ con. Đến trưa thì tôi và mẹ cũng tới nơi. Khi vào được đến chùa thì tôi cũng lả đi vì đói và lạnh.
     
Lúc ấy, có một vị sư cô già ra dìu tôi vào trong. Sư cô lấy vội cái mền quấn quanh người tôi cho bớt lạnh. Một lúc sau, sư cô dọn cho tôi và mẹ bữa cơm chay. Mâm cơm chỉ có rau lang luộc và chén nước tương nhưng tôi thấy rất ngon và ăn một cách ngon lành như thể tôi chưa từng được ăn bao giờ. Đến xế chiều, mẹ cảm ơn sư cô và xin phép ra về. 
   
Sư cô tiễn tôi và mẹ ra cổng với một một bịch gạo nhỏ và một ít bắp bảo mẹ mang về cho những đứa con đang đói ngóng chờ ở nhà. Tôi và mẹ lại tiếp tục hành trình ngược lại trên con đường đất sình lầy đến tối mịt mới về được đến nhà.
   
Bước vào nhà, tôi có cảm giác là lạ, như vừa mất mát một cái gì. Chợt nhớ đến con chó Lu Lu, tôi bước ra ngoài, quanh quẩn đi tìm nó. Tôi gọi, gọi mãi mà vẫn không thấy nó đâu. Tôi hỏi chị Hai, chị bảo không biết, hỏi anh Năm, anh ngoảnh đi không nói gì. Chị Tư thì nhìn tôi rồi đưa tay lên dụi dụi mắt. Không ai nói tôi biết con chó Lu Lu của tôi ở đâu.
   
Một lát, như không thể im lặng mãi về việc mất con chó, anh Ba mới lên tiếng nói với mẹ tôi rằng ở nhà nhìn thấy mấy đứa em đói quá mà chờ mẹ và em mãi không thấy về nên anh đã làm thịt con Lu Lu và chừa phần cho mẹ và tôi ở dưới bếp. Tôi nghe anh Ba nói xong mà cảm giác như trời đất sụp đổ.
     
Tôi chạy liền xuống bếp, mở chiếc nắp nồi nhìn bốn, năm cục thịt bé xíu rồi nhớ đến hình ảnh con chó Lu Lu thân yêu mà đắng lòng. Tôi khóc như mưa, khóc suốt những ngày sau đó… Nghèo đói thật khốn khổ, cuộc sống bế tắc khi đó đã khiến anh tôi phải hành xử thế với con chó Lu Lu tội nghiệp.
    
Chuyện đã qua gần ba mươi năm nhưng mỗi khi nghe ai đó nói đùa “nghèo như chị Dậu”, tôi lại nhớ đến con chó Lu Lu. Cái nghèo của gia đình tôi ngày ấy còn nghèo hơn cả cái nghèo của chị Dậu, nhân vật chính trong bộ phim Chị Dậu  mà tôi đã có dịp xem sau này.
     
Hình ảnh vị sư cô già đã cứu đói cả nhà tôi trong ngày mưa năm ấy, hình ảnh con chó Lu Lu và những cục thịt bé xíu trong chiếc nồi nơi căn chòi bỏ hoang giữa rừng cứ mãi trong tâm trí tôi cho đến tận bây giờ. Đó cũng là câu chuyện cuộc sống đầu tiên tôi đã kể lại cho con trai nghe khi nó lên sáu tuổi. Thằng bé cũng sụt sùi khóc thương con chó Lu Lu giống như ba nó ngày xưa…

Xem thêm:  Rưng rưng chuyện chú chó mù trở về với anh đánh giày câm giữa Sài Gòn
5/5 - (1 vote)

Bài viết liên quan