Gắn chip, mua bảo hiểm cho chó nuôi

Tại Nước Singapore, Nhật Bản, Anh, Mỹ … gắn chip và mua bảo hiểm cho chó là những thủ tục bắt buộc để một người được cấp phép nhận nuôi thú cưng .Thời gian qua, nhiều người tranh luận về việc ” có nên cấm nuôi chó dữ ở Nước Ta hay không ? “. Đặc biệt là sau hàng loạt vấn đề tương quan dến chó cắn người trên đường mà gần nhất là vụ hai con chó Pitbull cắn chết người ở Long An. Có người đống ý tuy nhiễn cũng có người cho rằng cấm nuôi chó dữ có phần cực đoan bởi cái chính vẫn là ý thức chủ nuôi. Bản thân tôi cũng ưng ý với quan điểm này. Điều quan trọng nhất là cách tất cả chúng ta quản trị hoạt động giải trí nuôi chó thế nào chứ không phải cứ khó là cấm .Để có một cái nhìn tổng lực nhất về câu truyện này, hãy cùng xem những nước trong khu vực và trên quốc tế quản trị người nuôi chó làm thú cưng thế nào :

Tại Singapore, Đạo luật Thú và Chim quy định người dân muốn nuôi chó từ hơn ba tháng tuổi bắt buộc phải đăng ký cấp phép với cơ quan chức năng, ai vi phạm sẽ bị phạt tối đa 5.000 đôla Singapore (khoảng hơn 87 triệu đồng). Bên cạnh đó, mỗi hộ gia đình cũng chỉ được nuôi tối đa ba con chó trong nhà.

Đặc biệt, những giống chó nguy khốn như Pitbull, Akita, Tosa … cũng bị hạn chế nuôi vì hoàn toàn có thể gây nguy khốn cho bản thân người nuôi và hội đồng. Theo đó, mỗi nhà chỉ được nuôi một con chó thuộc hạng mục này tuy nhiên phải cho cấy chip, trải qua khóa giảng dạy hành vi, và được triệt sản. Chủ chó cũng phải mua bảo hiểm có tổng giá trị tối thiểu 100.000 đôla Nước Singapore ( hơn 1,7 tỷ đồng ) để bồi thường trong trường hợp con vật tiến công làm người khác bị thương. Ngoài ra, người nuôi cần đặt cọc 5.000 đôla Nước Singapore với cơ quan chức năng, coi như phí đóng phạt trong trường hợp vi phạm những lao lý trên .Nếu để chó cắn người, chủ nuôi cũng sẽ bị phạt và bồi thường. Con chó gây nguy khốn cho người khác hoàn toàn có thể bị tịch thu, đem tiêu hủy. Ngay cả khi chó nuôi không cắn người mà chỉ cần rình rập đe dọa tiến công, nhảy xổ vào người khác hoặc lao ra đường gây tác động ảnh hưởng giao thông vận tải, phá hoại của công … chủ chó cũng sẽ phải chịu nghĩa vụ và trách nhiệm trọn vẹn .

>> Cấp phép nuôi chó dữ

Còn tại Nhật Bản, dù chó là loại thú cưng được nuôi nhiều nhất, nhưng để được nhận nuôi một con chó, người Nhật cũng phải ĐK trong vòng 30 ngày kể từ ngày mua chó ; đến cơ quan chức năng để gắn chip dưới da cho chó nhằm mục đích trấn áp ; chứng tỏ điều kiện kèm theo sống khá đầy đủ cho chó tăng trưởng, nhà phải cách âm tốt ; tiêm chủng định kỳ cho chó … Đối với giống chó dữ, chủ nuôi phải làm sách vở bảo vệ chúng không cắn người và được trông giữ cẩn trọng. Mọi hành vi vi phạm, chủ chó sẽ phải chịu nghĩa vụ và trách nhiệm trước pháp lý .Đó là tại châu Á, còn với những nước châu Âu thì sao ? Ở Anh, người ta thậm chí còn còn có hẳn một luật đạo về trấn áp chó, trong đó nhu yếu tổng thể những chủ nuôi phải mang chó đến gắn chip nhằm mục đích lưu giữ thông tin ( nguồn gốc, lịch sử dân tộc dịch tễ, tiêm chủng … ) và theo dõi hoạt động giải trí của chó. Hành vi thả rông chó dữ, dù ở trong nhà hoặc sân vườn của hàng xóm cũng bị coi là trái luật. Chủ chó đôi lúc còn phải đương đầu với án tù từ sáu tháng đến 5 năm, phạt tiền, bị cấm cuôi chó vĩnh viễn … nếu vi phạm. Chó cắn người cũng lập tức bị đem thiêu hủy ngay .

Trong khi đó, Mỹ thậm chí còn cấp hẳn căn cước cho chó và quản lý bằng chip điện tử. Còn tại Thụy Sỹ, người nuôi chó cũng phải tham gia một khóa đào tạo chuyên nghiệp (cả lý thuyết lẫn thực hành) về cách chăm sóc, dạy dỗ chó, được cấp giấy chứng nhận đủ điều kiện trước khi đủ tư cách nhận nuôi chó. Giấy chứng nhận có hiểu biết chuyên môn cũng là điều kiện bắt buộc nếu muốn nhận nuôi chó ở Đức…

>> ‘Nuôi chó văn minh trước khi bàn chuyện ngừng ăn thịt chó’

Nhìn cách quản trị hoạt động giải trí nuôi chó ở những nước trên quốc tế, ta mới thấy, người Việt vẫn quá dễ dãi trong việc nuôi thú cưng tại nhà. Ở ta, gần như chẳng có mấy pháp luật nghiệm ngặt tương quan đến nuôi chó ngoại trừ ” ra đường phải đeo rõ mõm “. Thực tế, pháp luật là vậy chứ chẳng có cơ quan, lực lượng nào chuyên trách yếu tố này, nên chó thả rông, không đeo rọ mõm vẫn thản nhiên chạy trên đường phố. Lâu lâu mới lại có đợt ra quân bắt chó thả rông, nhưng cũng chỉ ” sớm nở tối tàn ” .Thậm chí, ngay cả việc tiêm phòng dại cho chó cũng rất ít người chịu tuân thủ. Phần lớn vẫn tùy thuộc vào ý thức tự giác của mỗi người nuôi. Mà phàm thứ gì chờ đón tự giác thì không hề kỳ vọng có được tác dụng cao. Hàng xóm nhà tôi vẫn nuôi hết lượt chó này đến lượt chó khác, cao điểm có lúc họ nuôi tới sáu con chó một lúc với đủ giống loài, cả chó cảnh lẫn chó dữ. Chiều chiều, họ vẫn dắt chó ra ngoài đi dạo, chỉ rọ mõm cho con to nhất, dữ nhất, còn mấy con chó nhỏ hơn thì gần như để không, dù khu dân cư nhiều trẻ con, người già .Nói vậy để thấy, việc quản trị hoạt động giải trí nuôi chó ở Nước Ta gần như bằng ” 0 “, nếu không muốn nói là ai muốn nuôi kiểu gì cũng được. Đó là nguyên do khiến chó cắn người vẫn luôn là tai hại thường trực bấy lâu nay mà không có cách nào ngăn ngừa triệt để được. Tôi cho rằng, tất cả chúng ta cần sớm phát hành những pháp luật khắt khe trong việc cấp phép và quản trị nuôi chó trên khoanh vùng phạm vi cả nước, giống như những nước xung quanh đang thực thi .Một quốc gia văn minh thì không hề để người dân nuôi cho theo kiểu tùy tiện. Văn minh cũng thể khởi đầu từ việc lôi kéo ý thức tự giác, mà phải được đặt dưới sự quản trị của những chế tài pháp lý. Nuôi chó văn minh không nhất thiết phải cấm tiệt loại này, loại kia, bởi tôi tin, nếu tất cả chúng ta có lao lý khắt khe, giám sát ngặt nghèo, thì dù có nuôi Pitbill hay Ngao Tây Tạng, hội đồng cũng sẽ được bảo vệ bảo đảm an toàn .

Doãn Thành Chung

>> Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.

Rate this post

Bài viết liên quan