Với giọng văn mộc mạc, giản dị của mình cùng những bức tranh minh họa màu nước của họa sĩ Zuzanna Celej đã làm cho cuốn sách trở nên gần gũi và thổi một làn gió dịu dàng đến cho độc giả.
Mười năm ở ga tàu Shibuya của Hachiko
Hachiko là giống chó Akita quốc khuyển của xứ sở Hoa Anh Đào, được sinh ra tại một trang trại cách thủ đô Tokyo gần năm trăm cây số.
Từ khi chỉ mới vài tháng tuổi, Hachiko đã được đưa đến Tokyo và sống với người chủ mới của mình là giáo sư Eisaburo Ueno cho đến khi ông bất ngờ qua đời vào năm 1925 do căn bệnh tai biến mạch máu não trong lúc đang công tác tại trường Đại học Tokyo.
“Đơn giản, Hachiko có một tình cảm nguyên sơ với chủ mình và ông chủ cũng là người rất yêu nó”.
Như một thói quen, mỗi ngày giáo sư cùng Hachiko mỗi sáng đều cùng nhau tản bộ ra nhà ga Shibuya. Hachiko khi nào cũng ngồi đợi cho đến khi ông mua xong vé và đi khuất thì mới chịu yên tâm đi về nhà .
Rồi đến giờ tan tầm, Hachiko lại một mình ra ga tàu và ngồi trên tấm bục nhỏ trước ga để đón giáo sư về. Ngày nào cũng vậy, sáng tiễn giáo sư đi làm, chiều lại lặng lẽ vội ra đón chủ.
Dường như đó là công việc mà Hachiko đã làm trong suốt mười năm trời.
“Khi ông giáo sư nông nghiệp của trường Đại học Todai ngủ dậy, Hachiko ngồi chống chân trong bếp nhìn ông đun trà. Tiếp đó đến lượt nó, ông chủ lấy bữa sáng cho nó vào một cái bát to màu đỏ. Sau khi ngấu nghiến xong bữa sáng vào khoảng tám giờ rưỡi, con chó theo chân ông ra ga Shibuya.
Khi giáo sư khuất bóng trong đám đông, nó trở về nhà và chờ ông đến năm giờ mười lăm chiều. Lúc đó, cứ như thể nó có một chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩ trong đầu và hai tai là hai chiếc kim đồng hồ, nó bắt đầu cào cửa để bà Yaeko mở ra cho nó phóng như tên lửa ra ga”.
Và ngày mà chẳng ai ngờ đến, đó chính là lúc giáo sư Ueno từ giã cõi đời. Nhưng Hachiko nào hay biết, chú vẫn chờ đón ròng rã ngày này qua tháng nọ, vẫn nuôi trong chú một niềm kỳ vọng, rồi sẽ đến lúc giáo sư sẽ về với mình .
Mười năm chờ đón trong mỏi mòn, ở đầu cuối Hachiko cũng đã về với chủ của mình ở một miền đất khác. Nơi mà chú cùng giáo sư Ueno sẽ vĩnh viễn bên cạnh nhau không hề tách rời. Đã là người Nhật thì không ai không biết đến gia tài vương quốc vô cùng quý báu tượng trưng cho lòng trung thành với chủ, tình bạn cao quý và là niềm tự tôn của xứ sở Phù Tang .
“Trong thời khắc đó, rất nhiều hành khách lại gần Hachiko, gãi đầu nó hay cười với nó, nhưng nó vẫn nhìn đăm đăm vào cánh cửa lúc mở ra, lúc đóng vào, phát ra những tiếng động của kim loại mỗi khi có người đi qua. Nó chờ nghe tiếng gõ của cây ba toong của giáo sư Eisaburo Ueno.”
Trong suốt một thập kỉ đằng đẵng dài ấy, đôi mắt của Hachiko vẫn luôn lấp lánh lung linh một niềm tin, rằng chỉ chút nữa thôi, vị giáo sư già đáng kính kia sẽ đến và xoa đầu nó, sẽ khen nó đã phải khó khăn vất vả rồi .
Nhưng nỗi đau ấy vẫn chưa dừng lại, từ khi giáo sư mất, mái ấm gia đình của ông cũng chuyển nhà đi nơi khác, Hachiko được một mái ấm gia đình khác nhận nuôi. Nhưng chú vẫn luôn tự cắn đứt dây buộc để trở về nhà cũ, nơi đã từng đầy ắp những kỷ niệm của Hachiko và giáo sư .
“Cứ như vậy, một năm mới bắt đầu và Hachiko luôn bắt đầu một ngày mới, một tháng mới và một năm mới theo cùng cách như vậy. Khi đêm đến, nó quay về bên dưới toa tàu cũ, nằm giữa những đường ray sắt, nhắm mắt lại và mơ.
Nó mơ thấy những buổi đi dạo ở công viên Yoyogi, mơ về những con bướm và giáo sư Eisaburo, về những cây anh đào đang nở hoa và những bài ca với giai điệu vui vẻ, nhưng chủ yếu nó mơ thấy lúc ông giơ tay thật cao chào nó và nói với nó hãy đợi ông ở đấy, tại ga Shibuya, cho đến khi ông trở về.”
Kể từ đó, Hachiko trở thành chú chó không nhà. Chỉ có thể sống nhờ chút thức ăn của mọi người ở ga tàu Shibuya. Mười năm chờ đợi nhưng chưa bao giờ thấy Hachiko ngừng nuôi hi vọng hay từ bỏ dù chỉ một ngày.
Tuy vậy, chẳng có gì thoát khỏi bàn tay lạnh lẽo của thời hạn. Hachiko đã dần trở nên già cỗi, những bước chân của nó không còn nhanh gọn thoăn thoắt như thuở nào nữa mà thay vào đó Hachiko bước tiến chậm rãi, lếch thếch .
Dù nắng hay mưa, dù bão tuyết có đến nhưng Hachiko vẫn ngoan cường chờ đón ở ga Shibuya ấy, chú chưa khi nào lùi bước .
“Hachi ngủ ở đâu, ăn những gì, chẳng ai hay biết. Nhưng cứ khi chiều xuống, Hachi chắc chắn sẽ xuất hiện chờ giáo sư. Cả trong mưa, trong gió, cả trong tuyết lạnh…Hachi chờ giáo sư đã mười năm”
Rồi vào một buổi sáng nọ, trời vẫn đẹp như bao ngày nhưng Hachiko đã nói lời giã từ trần gian. Hachiko nằm cô quạnh trong cái rét buốt và trong khoảnh khắc đó, hẳn là giáo sư vì không muốn nó đau khổ nữa nên đã đến và đưa Hachiko rời đi .
Câu chuyện về chú chó trung thành với chủ ấy dưới giọng văn êm đềm, trìu mến của tác giả Luis Prats cùng những bức tranh màu nước đã tạo nên một điểm nhấn ấn tượng và làm cho fan hâm mộ thuận tiện đắm chìm vào câu truyện vốn đã vô cùng cảm động .
Sự tôn vinh dành cho mười năm chờ đợi
Một năm trước khi Hachiko qua đời, chính quyền sở tại địa phương đã tạc một bức tượng đồng nhằm mục đích tôn vinh cho chú chó. Thậm chí, Hachiko cũng xuất hiện tại lễ ra đời .
Tuy nhiên, trong Thế chiến II bức tượng đã bị nung chảy để làm đạn dược và đến khi cuộc chiến tranh kết thúc, một bức tượng mới đã được làm lại và lễ ra đời cũng được tổ chức triển khai .
Ở ĐH Tokyo, người ta cũng dựng lên một bức tượng Hachiko – chú chó đợi chờ đang vui đùa cùng giáo sư Ueno .
“Tôi đã khóc khi đọc cuốn sách này, có lẽ hình ảnh chú chó đứng đợi sân ga đã chiếm trọn trái tim tôi và khiến tôi không thôi ám ảnh về nó!’ và đây có lẽ chính là điều thành công nhất của tác giả, khi đã lấy đi những giọt nước mắt từ độc giả của mình.”
Đặc biệt, một bộ phim mang tên Câu chuyện về chú chó Hachi đã ra đời. Bộ phim do tài tử Richard Gere thủ vai Parker Wilson, và đây cũng là một phiên bản được làm lại từ phiên bản năm 1987.
Câu chuyện về Hachiko – Chú chó đợi chờ là những thước phim chậm rãi, nhẹ nhàng diễn ra dưới tiếng piano du dương, dễ hiểu, dễ ngấm. Bộ phim không có quá nhiều chi tiết cụ thể phô trương, không cầu kì, không biểu lộ tình cảm một cách quá đà .
Mà ngược lại, những gì ta cảm nhận được chính là cảm xúc chân thật cùng những rung động bởi trái tim vì tình bạn sâu sắc giữa Hachiko và người chủ của mình.
Hachiko – Chú chó đợi chờ chính là một câu chuyện đầy cảm động về chú chó đã không ngừng nuôi hy vọng trong suốt gần mười năm. Mười năm chờ đợi và cuối cùng Hachiko cũng đã tìm thấy giáo sư của mình.
Cuốn sách nhẹ nhàng và vô cùng thích hợp cho những ai muốn kiếm tìm một tình bạn chân thành, đủ sức làm rung động trái tim của hàng triệu người trên quốc tế .
Đông Nghi
Source: https://thucanh.vn
Category: Chó cảnh