Mèo con nối duyên
[Hiện đại] Mèo con nối duyên – Nhan Nguyệt Khê
List truyện ngôn tình ngược hoàn + Ebook .
List truyện hiện đại + võng du hoàn.
Bạn đang đọc: Mèo con nối duyên – Nhan Nguyệt Khê
Trang 1/7
[ 21 bài ]
Chuyển đến trang
1,2,3,4, … 5 … 7 Trang sau
Đề tài trước | Bài chưa đọc đầu tiên | Đề tài tiếp theo
Mèo con nối duyên – Nhan Nguyệt Khê
15.04.2014, 18:51
Yến MyV.I.P
Ngày tham gia: 03.10.2012, 11:38
Bài viết: 26190
Được thanks: 74101 lần
Điểm: 9.85
11 [Hiện đại] Mèo con nối duyên – Nhan Nguyệt Khê – Điểm:Đang tải Player đọc truyện …
Tốc độ đọc truyện: 0.90 x
(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
MÈO CON NỐI DUYÊN
Tác giả: Nhan Nguyệt Khê
Editor: p3104
Raw: 19lou
Thể loại: hiện đại, oan gia, ấm áp
Độ dài: 19 chương
Tình trạng bản gốc: đã hoàn thành
Posters: HappyOneday, minjay1608
Giới thiệu
Chuyện tình nam nữ thuê chung nhà…
Tình yêu trai gái đô thị hài hước nhẹ nhàng
Đi bên trái, đi bên phải
Luôn có một người là duyên phận của bạn
Chẳng qua
Muốn dùng cách vui đùa mới có thể tìm được…
cảm ơn cô Thỏ đã tìm dùm bài hát!
~*~
Chương 1 : Cùng một mái nhà
Dọc theo con phố này đến đầu đường có một cửa hàng tiện lợi, mỗi trưa nhân viên cửa hàng là một chàng trai ở trường đại học gần đây làm việc ngoài giờ tại cửa hàng này, cái đầu cao cao, nụ cười chất phác.
“Wrigley của chị.” Sau khi mua sắm, lần nào Tiểu Thuần cũng sẽ lấy một hộp kẹo cao su ở quầy tính tiền, giống như loại quay trong quảng cáo. Chàng trai giúp cô bỏ đồ đạc trong túi, đồng thời trả thẻ tín dụng cho cô, cười lễ phép, “Học tỷ, hoan nghênh lần sau lại đến.” Nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời, làm cho tâm tình cả ngày của người ta tốt lên.
“Sao cậu biết tôi là học tỷ của cậu?” Tiểu Thuần tò mò hỏi chàng trai.
Cậu ta cười cười: “Hôm kỷ niệm ngày thành lập trường, trên sổ kỷ yếu của bạn học, tôi thấy tấm ảnh và chữ ký của chị.”
“Hãy làm tốt, học đệ.” Tiểu Thuần giống như trưởng bối vỗ vai chàng trai.
Cô xách theo túi đồ về nhà, mắt thấy cửa thang máy sắp đóng, Tiểu Thuần vội vàng bước nhanh, “Xin chờ một chút.” Cô vỗ cửa thang máy.
Trong thang máy có một anh chàng, nghe tiếng cô, anh ấn nút mở cửa. Tiểu Thuần thuận lợi vào thang máy.
Cô lặng lẽ quan sát người nọ một cái, trẻ tuổi, ăn mặc đàng hoàng, dáng người không mập không gầy thật cân xứng, nhưng nhìn không quen. Tiểu Thuần chuyển tầm mắt, yên lặng nhìn đèn tầng trệt sáng lên. Mười sáu tầng, bọn họ lại cùng đến tầng trệt.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Tiểu Thuần đi ra ngoài, cảm giác phía sau như là có người đi theo cô, cô đột nhiên quay đầu lại, đúng là anh chàng vừa rồi ở trong thang máy.
Có lẽ anh ta đến tìm người, Tiểu Thuần an ủi chính mình, cô dừng lại ở cửa nhà mình, lấy ra chìa khoá mở cửa. Kỳ quái là, anh chàng kia vẫn đi theo cô, cô dừng lại, anh ta cũng dừng lại.
“Anh tìm ai?” Tiểu Thuần đánh giá chiều cao của anh ta, cao hơn mình một cái đầu, chừng một mét tám. Anh chàng kia tò mò nhìn số nhà, hỏi: “Xin hỏi ở đây là 1607 sao?”
“Phải, anh là ai?” Tiểu Thuần bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Trời sắp tối rồi, người này đi theo cô mãi cho đến cửa nhà, là muốn làm gì chứ? Cô ở một mình, sợ nhất gặp phải tình huống như vậy.
“Bà Mã gọi tôi đến xem căn hộ, cô cũng ở đây ư?” Anh chàng nói mục đích đến cho Tiểu Thuần. Đầu tiên cô nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó cảnh giác, “Bà Mã gọi anh đến xem căn hộ? Không phải chứ, tôi đã nói với bà ấy, nếu quảng cáo cho thuê thì cũng không chọn khách nam.” Anh chàng cười cười, thấy vẻ mặt đề phòng của cô, anh không nói gì thêm, mà đi đến một bên gọi điện thoại cho bà Mã chủ cho thuê nhà.
Năm phút đồng hồ sau, bà Mã từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Tiểu Thuần và anh chàng kia, vẻ mặt bà ta cười cười: “Cô Lục, tôi đã quên nói với cô, hôm nay có người đến xem căn hộ, à chính là cậu Tiêu đây. Cậu Tiêu, đây là cô Lục, khách thuê nhà của tôi.” Sau khi giới thiệu đơn giản, Tiểu Thuần và anh chàng tên là Tiêu Dư Thiên kia làm quen.
Lúc đầu cùng thuê căn hộ này với Tiểu Thuần là bạn học đại học của cô Diệc Đình, tháng trước sau khi Diệc Đình kết hôn thì dọn ra ngoài, căn hộ lớn chỉ còn một mình Tiểu Thuần ở, bà Mã chủ nhà thấy rằng phòng thừa cũng là phòng trống, vì thế lên mạng phát quảng cáo cho thuê.
Tiêu Dư Thiên đi mỗi phòng xem thử, Tiểu Thuần kéo bà Mã sang một bên, nhỏ giọng nói: “Bà Mã, lần trước tôi đã nói với bà, xin bà đừng đem phòng cho đàn ông thuê, sao bà có thể lật lọng chứ?”
Bà Mã cười cười, khuyên bảo cô: “Cô Lục, cô cũng sinh sau năm 80, sao lại phong kiến như vậy, hiện giờ người khác phái thuê chung nhà cũng không phải chuyện gì mới mẻ, giá cả nhà ở Thượng Hải đắt bao nhiêu cô không phải không biết, căn hộ này của tôi thật có rất nhiều người tranh nhau muốn thuê, tôi ngàn chọn vạn lựa mới tuyển cậu Tiêu này.”
“Nhưng anh ta là nam, tôi là con gái độc thân, sao có thể ở cùng với một người đàn ông chứ?” Tiểu Thuần bĩu môi, cảm thấy chuyện này đặc biệt không thực tế.
Bà Mã lại cười: “Tôi hiểu mà, cô độc thân, cậu Tiêu cũng độc thân, cô xem, người ta rất lịch sự, lại là luật sư, phòng cho người thế này thuê, tôi không chỉ có thể yên tâm mà cô cũng có thể yên tâm, tôi không phải chẳng lo lắng cho cô, tôi làm người có chừng mực, sẽ không đem phòng cho người không rõ lai lịch thuê ở, cậu Tiêu là bạn của em trai tôi, tôi rất hiểu.”
Bà Mã là dân bản xứ Thượng Hải, giọng địa phương nhỏ nhẹ khéo léo càng khiến người ta không thể phản bác. Tiểu Thuần không thích quanh co lòng vòng, cô chẳng phải đối thủ của bà ta, chỉ hai ba câu đã bị bà ta làm cho không lời nào để nói.
Đúng vậy, Thượng Hải tấc đất tấc vàng, giá nhà đắt đến lạ lùng, tiền thuê nhà cũng theo đó mà tăng lên. Khu căn hộ nhỏ này của bà Mã, tiền thuê hơi đắt, nhưng được chừng hơn 130 mét vuông, hoàn cảnh khu vực tốt, giao thông cũng thuận tiện, điều kiện cư trú như vậy đốt đèn lồng khó tìm, cho nên dù rằng lòng có bất mãn, Tiểu Thuần vẫn phải nhịn xuống lời muốn nói.
Tiêu Dư Thiên rất hài lòng với các thiết bị của căn hộ, anh nhanh chóng ký hợp đồng với bà Mã, hẹn hai ngày sau dọn vào ở. Nói cách khác, thời gian một mình chiếm lấy căn hộ lớn của Tiểu Thuần chỉ còn lại chưa đến 48 giờ.
“Sao tôi lại đen đủi thế này, gặp phải chuyện như vậy chứ.” Tiểu Thuần làm ổ trên sofa phòng khách vừa ăn mì vừa xem TV, càng nghĩ càng uất ức. Người khác phái thuê chung, nghe ra đã không còn là chuyện mới mẻ, nhưng tới trước mặt lại nhiều vấn đề.
Sáng thứ bảy, Tiểu Thuần đang ngủ nướng đã bị một hồi âm thanh thật lớn đánh thức. Cô ngồi dậy hơi hoang mang, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới, hôm nay Tiêu Dư Thiên chính thức dọn vào ở.
Tiểu Thuần mặc áo len, mở cửa phòng nhìn bên ngoài. Tiêu Dư Thiên đang chỉ huy công nhân đặt một rương sách vào trong thư phòng, trong lúc vô ý anh thoáng thấy Tiểu Thuần ló đầu ra, anh cười với cô: “Chào buổi sáng, cô Lục.”
“Chào buổi sáng.” Tiểu Thuần hậm hực trả lại một câu rồi đóng cửa phòng.
Thật là quá sớm, mới tám giờ hơn một chút. Sớm như vậy đã chuyển nhà lục đục, cố tình không cho người ta ngủ nướng. Tiểu Thuần quay về trên giường lần nữa, lấy chăn trùm đầu, định trốn tránh tiếng ồn đáng giận này, đáng tiếc là, bọn họ ở ngay phòng ngoài, cho dù cô che lỗ tai thế nào thì tiếng động vẫn không thể tan biến.
Không còn cách nào ngủ tiếp, cô dứt khoát dậy rửa mặt chải đầu, ra ngoài cho dễ chịu còn hơn ở nhà khổ thân. Tiểu Thuần thay quần áo, sau khi vào toilet rửa mặt chải đầu, cô đến phòng khách rót nước uống. Ai ngờ, cái cốc hoạt hoạ cô thường dùng lại không thấy đâu.
“Làm gì đây, có cái cốc sao tìm không thấy chứ.” Tiểu Thuần nhìn xung quanh, nửa bóng dáng cũng chẳng thấy. Lúc này, có một người công nhân chuyển nhà từ thư phòng đi ra, cầm đúng cái cốc mà Tiểu Thuần hay dùng.
“Này này, đó là cốc của tôi.” Tiểu Thuần hổn hển chỉ vào người công nhân.
“Ồ, trả lại cho cô.” Người kia trả cốc cho Tiểu Thuần, có vẻ không vui lắm.
Tiêu Dư Thiên thấy thế, vội vàng giải thích với Tiểu Thuần: “Tôi xin lỗi, cô Lục, tôi không biết đây là cốc của cô, tôi không tìm được ly giấy, cho nên lấy cái cốc này cho anh thợ này uống nước, tôi xin lỗi.”
Anh nói như vậy, Tiểu Thuần còn có thể làm sao, cô chỉ đành méo miệng đến phòng bếp tìm cốc khác. Cái cốc kia bị cô quăng vào trong bồn rửa, dùng xà bông rửa sạch. Từ nhỏ đến lớn, cô ghét nhất là dùng chung cốc uống nước với người khác, lúc đi học cô đều tự chuẩn bị cốc nước, sống cùng Diệc Đình hơn hai năm, Diệc Đình chưa bao giờ đụng đến đồ vật cá nhân của cô.
Tiêu Dư Thiên kia, anh ta vừa dọn vào ngày đầu tiên đã đưa cốc của cô cho người khác dùng, thật là đáng ghét. Không biết là cốc của cô lại mò mẩm, nhà này chỉ có một mình cô, không phải của cô thì là ai chứ, muốn viện cớ cũng không tìm được lý do tốt hơn sao.
Trong tủ lạnh không có gì ăn, Tiểu Thuần rời khỏi nhà ra ngoài ăn sáng. Đối diện tiểu khu có một cửa hàng bánh bao Thiên Tân, Tiểu Thuần mua vài cái rồi ngồi trên bãi cỏ tiểu khu dưới lầu ăn uống. Ăn một chút, nhịn không được lại ngáp. Hôm trước cùng đồng nghiệp dạo phố đến hơn mười một giờ, sau khi về tắm rửa đã gần một giờ mới lên giường nghỉ ngơi, buổi sáng lại bị đánh thức sớm, khó tránh cô mệt rã rời.
Ngáp lại tới nữa, Tiểu Thuần há to miệng, còn chưa kịp khép lại, vừa ngước mắt thì thấy Tiêu Dư Thiên tiễn công nhân chuyển nhà xuống lầu. Dáng vẻ kỳ lạ của Tiểu Thuần khiến Tiêu Dư Thiên nhịn không được mà liếc mắt hơn một cái, Tiểu Thuần chú ý tới ánh mắt của anh, cô có chút 囧, vội vàng che miệng đang nhét bánh bao.
Chờ Tiểu Thuần đi dạo một vòng lớn rồi về nhà thì Tiêu Dư Thiên đã dọn xong thư phòng và phòng của anh. Đồ đạc của anh không nhiều lắm, ngoại trừ vài rương sách lớn thì là một ít quần áo và đồ dùng tuỳ thân. Tiểu Thuần đến thư phòng xem thử, bên cạnh máy tính bàn của cô có thêm một cái máy tính xách tay.
“Cô nhất định rất ưa sạch sẽ, trong nhà dọn dẹp rất ngăn nắp gọn gàng.” Tiêu Dư Thiên chủ động nói chuyện với Tiểu Thuần.
“Ha ha.” Cô cười xấu hổ. Trời biết, cô lười bao nhiêu, từ khi Diệc Đình dọn đi, cô đã ngâm một tuần không dọn dẹp. Đây không phải vì để Tiêu Dư Thiên khi dọn vào không quá khó nhìn nên cô mới dọn dẹp trước một lần.
“Từ hôm nay trở đi chúng ta là hàng xóm, vì để có sự bắt đầu tốt đẹp, buổi trưa tôi mời cô ăn cơm, hy vọng chúng ta có thể hoà thuận ở chung.” Tiêu Dư Thiên không hổ là luật sư, rất biết ăn nói. Tiểu Thuần thấy anh chủ động vươn tay bắt tay cô, cô đành phải vươn tay ra, nhẹ nhàng bắt tay anh. Rốt cuộc là tay đàn ông, rất có sức lực.
Tiểu Thuần suy nghĩ, nếu sau này có thêm đôi tay làm chút việc nhà, vậy thì rất tốt. Người này thoạt nhìn chưa đến 30 tuổi, áo sơ mi rất sạch sẽ, hẳn là không phải người lôi thôi. Thông thường, đàn ông làm luật sư đều rất chú ý đến chi tiết, hy vọng anh chàng này cũng không ngoại lệ. Tiểu Thuần sợ nhất là loại đàn ông lôi thôi lếch thếch, có trở ngại mặt ngoài chẳng nói ra, cũng không biết bọn họ làm sao chịu được.
Cùng nhau ăn bữa cơm đầu tiên, không khí rất nặng nề. Tiêu Dư Thiên không phải là người nói nhiều, Tiểu Thuần hỏi anh cái gì, anh mới thỉnh thoảng đáp một câu, không hỏi đến anh liền im lặng. Cô cũng không có hứng biết chuyện của anh, thấy thái độ anh không nóng không lạnh, cũng chẳng nói nhiều, cô lặng lẽ ăn xong rồi chạy lấy người.
Mỗi buổi sáng, bọn họ cùng ngồi tại bàn cơm, thỉnh thoảng tán dốc vài câu, đơn giản là về thời tiết, trong tiểu khu có người trộm dưa, Tiểu Thuần cảm thấy mình không có tiếng nói chung với anh. Tiền thuê nhà, điện nước, phí gas, theo thường lệ trả trên mạng mỗi người một nửa. Nhưng mà có khi Tiểu Thuần quên đóng, anh sẽ giúp cô trả trước rồi cô trả lại tiền cho anh.
Cô che giấu gương mặt thật của mình rất tốt, vẫn không để anh phát hiện cô vừa lười lại tham, bởi vì cô không ngốc. Vì vậy hai ba tháng tiếp theo, hai bên không phát hiện đối phương có điểm nào đáng ghét.
Trước kia ở chung với Diệc Đình, cô tương đối cần mẫn, hơn phân nửa việc nhà đều do cô làm, Tiểu Thuần chỉ thỉnh thoảng nhúng tay vào, hiện tại cái gì cũng tự mình Tiểu Thuần làm. Đây còn chưa là gì, mệt mỏi nhất là Tiểu Thuần thường xuyên vứt bừa bãi, giặt xong quần áo cũng do Diệc Đình giúp cô dọn. Hiện tại cô phải thật cẩn thận, dù sao có một người đàn ông xa lạ ở trong nhà. Nội y quần lót và đồ dùng phụ nữ đều phải bảo quản cẩn thận, bị người ta thấy dù sao cũng không tốt lắm.
Việc không tiện nhất chính là tắm rửa, lần nào cô cũng phải khoá trái cửa, để phòng ngừa không cẩn thận phô bày một thân trần truồng. Quần áo thay ra còn phải mau chóng giặt giũ phơi nắng ngoài ban công, chồng chất trong phòng tắm rất kỳ cục.
Tiểu Thuần bận rộn công việc lại còn ham chơi, có khi về đến nhà thì trời đã khuya. Tiêu Dư Thiên luôn để đèn phòng khách, tránh cô phải lần mò. Anh có thói quan điều tra tư liệu vào buổi tối, tuy rằng Tiểu Thuần về trễ nhưng cô ngủ sớm hơn anh. Thời gian dài trôi qua, trong lòng cô khó tránh khỏi có chút khúc mắc, rõ ràng là anh dùng điện khá nhiều, dựa vào gì mà tiền điện mỗi người một nửa, không hợp lý!
Từ khi Diệc Đình dọn đi, Tiểu Thuần bảo đồng nghiệp và bạn bè có việc tìm cô thì gọi di động, đừng gọi điện thoại nhà, vẫn còn nợ tiền điện thoại bàn. Thực ra, cô sợ ngộ nhỡ người nhận điện thoại là Tiêu Dư Thiên, bị mọi người hiểu lầm sẽ không tốt lắm.
Tất cả mọi người đều biết cô không có bạn trai, cô cũng không dẫn đàn ông về nhà. Nếu để người khác biết cô ở chung với một người đàn ông, người ta sẽ nói thế nào còn không chắc đâu. Cô chẳng muốn giải thích nhiều như vậy, giải thích chính là che giấu, mồm mép nói thẳng ra cũng không nhất định có người tin.
May là bạn bè đều nghe theo, thành thành thật thật gọi đi động cho cô, không hề gọi máy bàn tìm cô. Lúc hai người đều ở trong nhà, thường thường là Tiêu Dư Thiên tiếp điện thoại, Tiểu Thuần biết sẽ không phải kiếm cô, cho nên cô cũng lười đi tiếp máy. Nhưng mà phiền toái luôn không thể tránh né.
Hết chương 1
cảm ơn cô Thỏ đã tìm dùm bài hát ! ~ * ~
Tìm kiếm với từ khoá :
Share
chuotchuj22, m.truyen
2 thành viên đã gởi lời cảm ơn Yến My về bài viết trên :
15.04.2014, 18:55
Yến MyV.I.P
Ngày tham gia: 03.10.2012, 11:38
Bài viết: 26190
Được thanks: 74101 lần
Điểm: 9.85
11 Re: [Hiện Đại] Mèo con nối duyên – Nhan Nguyệt Khê – Điểm:Đang tải Player đọc truyện …
Tốc độ đọc truyện: 0.90 x
(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
Chương 2 : Khó mà hoà thuận sống chung
Cuối tuần, Tiểu Thuần ở trong thư phòng hết sức vui vẻ trò chuyện với bạn học trên mạng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên dữ dội. Cô không để ý đến, điện thoại vẫn vang, lúc này cô mới nhớ tới Tiêu Dư Thiên không có ở nhà, cô đành phải đến phòng khách.
“Alo, xin hỏi đây là nhà của luật sư Tiêu phải không?” Là âm thanh của một người đàn ông xa lạ.
“Phải.” Tiểu Thuần đáp một tiếng.
“Cô hẳn là phu nhân của luật sư Tiêu, cậu ấy có ở nhà không?” Đối phương thật đúng là có thể đoán mò. Ai là phu nhân của anh ta, phu nhân gì chứ, đã năm này rồi còn gọi là phu nhân? Quả thực không hiểu ra sao cả.
“Tôi không phải…vợ anh ta, anh ta cũng không có ở nhà.” Tiểu Thuần nhẫn nại. Mặc dù cô có đầu óc không kiên nhẫn, nhưng vẫn phải ứng phó đối phương. Người đàn ông kia chẳng biết điều, còn nói không ngừng, Tiểu Thuần nghe ông ta lải nhải hồi lâu, cuối cùng hiểu được lời nói của ông ta. Ông ta là thân chủ của Tiêu Dư Thiên, một ông chủ nhỏ thầu công trình, Tiêu Dư Thiên giúp ông ta thắng vụ kiện của một chuỗi nợ, ông ta muốn mời Tiêu Dư Thiên ăn cơm để cám ơn.
“Đợi luật sự Tiêu trở về, nhờ cô nói một tiếng với cậu ấy, sau này tôi và cậu ấy là bạn bè, cần gì cứ việc tìm tôi. Đúng rồi, nếu tối mai cậu ấy rảnh, cũng xin cậu ấy nể mặt cùng nhau ăn bữa cơm thường.” Ông chủ kia rất lịch sự dặn dò Tiểu Thuần.
“Được, lát nữa anh ta về tôi sẽ nói với anh ta.” Tiểu Thuần muốn cúp máy, ai ngờ đối phương lại thêm một câu, “Cô Lục, mời cô cũng cùng đến, chúng ta ngồi tâm sự.”
“Ông mời anh ta ăn cơm là được rồi, không cần lo đến tôi, tôi và anh ta không có chút quan hệ nào.” Tiểu Thuần ném ra một câu. Đối phương cười cười rồi cúp máy.
Tiểu Thuần vừa buông điện thoại thì trông thấy Tiêu Dư Thiên mở cửa đi vào, cô vội nói: “Anh về sớm 5 phút thì tốt rồi, một thân chủ của anh vừa gọi điện cho anh, tên là Kim Phát gì đó, nói dong dài cả buổi.”
“Tôi biết rồi.” Vẻ mặt Tiêu Dư Thiên thản nhiên.
Cô thấy dáng vẻ của anh không đúng, nhịn không được nói: “Thân chủ của anh, sao không bảo ông ta gọi di động cho anh, gọi đến nhà lắm phiền phức.”
“Kết thúc vụ án, tôi không muốn liên lạc với ông ta nữa.” Tiêu Dư Thiên tháo khuy cổ tay áo, đến toilet rửa tay.
Nhìn không ra người này rất thanh cao. “Người kia chắc là nhà giàu mới nổi, đặc biệt khoe khoang. Tôi đã ghi lại tên nhà hàng và địa chỉ ông ta đã nói, đặt ở trên bàn đấy, ông ta nói đưa cho anh, tuỳ anh thích đi hay không.” Tiểu Thuần nói xong liền trở về thư phòng. Chỉ chốc lát sau, Tiêu Dư Thiên cũng đi vào, cắm điện máy tính xách tay của anh rồi bắt đầu làm việc.
Sau này anh mua một chiếc bàn, ngồi đưa lưng về phía Tiểu Thuần, không ai quấy rầy ai. Không gian của thư phòng này không lớn, lúc đầu thoạt nhìn có chút giống tiệm internet, Tiểu Thuần đeo tai nghe đọc tiểu thuyết nghe nhạc, Tiêu Dư Thiên tra tư liệu, đánh chữ nhanh chóng.
“Haizz, đèn trần của phòng bếp bị hỏng, chừng nào thì anh đổi bóng đèn khác.” Tiểu Thuần bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, cô tháo tai nghe nói chuyện với người ngồi phía sau. Đợi hồi lâu không thấy anh đáp lời, Tiểu Thuần xoay đầu lại, trông thấy Tiêu Dư Thiên đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình, nhấn chuột trong tay suốt, không có phản ứng với lời của cô, Tiểu Thuần không khỏi có phần tức giận.
“Anh có nghe hay không hả?” Cô oán trách hỏi.
Lúc này Tiêu Dư Thiên mới quay đầu lại: “Bóng đèn không phải đã có sẵn rồi sao, hôm qua bà Mã đưa tới một cái mới, tự cô thay đi, sao phải chờ tôi đi đổi.”
“Tự tôi có thể đổi thì nhờ anh làm gì, anh không phải đàn ông sao, những việc như thông cống thoát nước, thay bóng đèn, đều nên do đàn ông các anh đi làm.” Tiểu Thuần nghĩ thầm, người này cũng thật lười, lại để cô một cô gái đi thay bóng đèn.
“Các cô không phải nói nam nữ bình đẳng sao, thế mà ngay cả thay bóng đèn cũng phải chờ đàn ông chúng tôi đi làm.” Tiêu Dư Thiên cười khinh thường.
“Nam nữ bình đẳng là thể hiện trên quy chế, mà không phải chi tiết cụ thể, trên thực tế, đàn ông các anh khá ưu thế ở vấn đề thể lực, phân phối tài nguyên xã hội cũng chiếm cứ địa vị chủ đạo, cho nên việc tốn sức thay bóng đèn này, anh phải đóng góp.” Cô trừng mắt nhìn anh.
Tiêu Dư Thiên không nói nữa, ngừng việc đang làm, rồi đến phòng bếp thay bóng đèn. Tiểu Thuần nhướng mày, vì thắng lợi của mình mà mừng thầm. Hừ, đừng tưởng rằng mình là luật sư là có thể mở miệng nói, khi Lục Tiểu Thuần muốn cãi lẽ với anh, anh chưa hẳn là đối thủ.
Khi gặp mặt Diệc Đình, Tiểu Thuần thêm mắm thêm muối kể với cô bạn rằng mình không được tự nhiên và bất tiện khi thuê nhà chung với một người đàn ông. Diệc Đình cười hả hê, không đồng tình với cô chút nào. Tiểu Thuần ngang ngạnh vung quyền về phía cô bạn, Diệc Đình làm bộ trúng chiêu té xỉu, khiến Tiểu Thuần cười khanh khách.
Sau khi cười xong, Tiểu Thuần suy nghĩ, xem ra phải tìm nhà khác dọn ra ngoài mới tốt. Nhưng tại thành phố lớn thế này, tìm một khu nhà ở tốt gần công ty rất khó, cho dù tìm được, tiền thuê chưa hẳn thích hợp với túi tiền, cô đành chấp nhận một ngày tính một ngày.
Mùa xuân mưa đêm rả rích, Tiểu Thuần không đi xã giao mà ở nhà xem DVD. Cô mua một bộ phim Mỹ bắn nhau đặc biệt bạo lực, mở âm thanh thật lớn mới xem đã ghiền.
Tiêu Dư Thiên ở trong phòng lên mạng, có lẽ âm thanh quá lớn làm ồn tới anh, anh nhịn không được chạy ra lần thứ hai bảo Tiểu Thuần giảm âm thanh một chút. Cô ừ một tiếng, đành phải giảm âm thanh. Cứ như vậy, chẳng có hiệu quả của rạp chiếu phim. Cô nhịn hồi lâu, lặng lẽ mở âm thanh lớn hơn, nhưng Tiêu Dư Thiên không trở ra chỉ trích cô nữa. Tiểu Thuần cười thầm, có lẽ anh ta biết bản thân mình rề rà nhỉ. Cô lại không ngờ, đó là ngòi nổ của một trận xung đột.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Thuần đang ngủ say, chợt nghe thấy tiếng TV trong phòng khách quang quác ầm ĩ không ngừng, cô lấy chăn che lỗ tai, nhưng chẳng ăn thua gì. Vì thế cô đành phải từ trên giường nhảy xuống chạy đến phòng khách tắt TV.
Tiêu Dư Thiên đang xem TV, Tiểu Thuần bảo anh giảm âm thanh một chút, anh nhìn cô một cái, đem lời cô như gió thoảng qua tai.
“Này, tôi nói, anh có nghe hay không? Giảm âm thanh một chút đi, người ta còn muốn ngủ đấy.” Cô nhịn không được, tức giận kêu lên.
Anh hừ một tiếng, không đồng ý, “Tối hôm qua sao cô không biết âm thanh quá lớn.”
A ha, thì ra tâm tư trả thù của người này mạnh như vậy, bình thường giả vờ nhã nhặn, không ngờ lại là người như thế.
Tiêu Dư Thiên lại còn cười trộm, Tiểu Thuần chạy một hơi về phòng đóng cửa thật mạnh, trong lúc vô tình cô nhìn thoáng qua gương trang điểm. Trời ơi, tóc cô rối bời, mặt nạ đắp tối qua lại ngủ mất quên rửa sạch, áo ngủ cũng có bảy tám nút cài lệch, rất giống một người đàn bà điên, khó trách họ Tiêu kia cười cô.
Tiểu Thuần thu dọn một chút, rồi vào toilet rửa mặt chải đầu, cố ý mở vòi nước thật to, chảy nước ào ào; càng va chạm bàn chải vào cốc lách cách thật vang, tỏ vẻ kháng nghị của cô. Nhưng Tiêu Dư Thiên vẫn làm theo ý mình, âm thanh của TV không nhỏ tí nào.
Tiểu Thuần rất buồn bực, trong đầu loé ra một chủ ý, muốn mời bạn bè về nhà mở party, náo loạn một trận, làm tức chết anh. Anh thích im lặng, cô càng muốn ồn ào, xem tới lúc đó ai đầu hàng trước.
Thế nhưng bởi vậy cô khó tránh khỏi phải tốn kém, mà tài chính tháng này sớm đã nảy sinh thiếu hụt, cô đành phải nhẫn nại bỏ kế hoạch.
Mắt thấy báo thù xa xôi không kì hạn, Tiểu Thuần không cam lòng. Đừng để tôi có tiền, tôi có tiền nhất định mua một ngàn cái loa mượn âm thanh lớn ngày nào cũng làm ồn anh, một ngày ba lần, sớm chiều tối không ngừng phát thanh.
Không có tiền để ra ngoài ăn ngon nữa, Tiểu Thuần đành phải một ngày hai bữa đều ở nhà. Bữa ăn đều là cơm canh đạm bạc, tốt xấu chịu đựng mấy ngày nay, nhanh chóng đến ngày nhận tiền lương. Tuy nói tiền lương của doanh nghiệp nước ngoài không thấp, nhưng khó chống lại ham muốn mua sắm ngày càng tăng vọt của cô, mỗi tháng tiền nong chưa chống đỡ đến cuối tháng đã bị tiêu xài hết rồi.
Tiểu Thuần nhìn cải thìa trong bát cơm, trong lòng than đắng một tiếng. Nếu không phải vì túi xách có hạn lượng kia, cô đâu đến nỗi phải cùng đường tới mức này. Trước kia cô coi thường thức ăn nhanh là rác rưởi, mấy ngày nay trộm nhìn trước cửa tiệm, cô ngẩn ngơ thèm ăn như con sâu trong cần câu.
Nhớ tới lão Bạch trong “Võ lâm ngoại truyện” hát một đoạn: “Tay cầm bánh ngô, trong đồ ăn không một giọt dầu, thẻ bài treo trên cổ hai thước tám, phố lớn ngõ nhỏ đưa ta dạo chơi.” Tiểu Thuần cười tự giễu, cúi đầu nhìn túi xách yêu thích mới thấy chút thoả mãn. Bánh mì so với túi xách, tuy rằng đều có chữ “bao”, nhưng đối với cảm giác thoả mãn của bản thân thì đương nhiên không thể so sánh với nhau.
Vài năm sau khi tốt nghiệp, cô vẫn độc thân, sớm thành thói quen tự mình đi dạo phố, xem phim, ăn cơm. Lúc tâm trạng tốt hay không tốt, cô sẽ mua quà cho chính mình, mặc dù là một mình cũng không bạc đãi bản thân. Không phải cô không muốn tìm người ở bên mình, nhưng tìm được một người hợp ý đâu có dễ dàng như vậy. Đối với việc tình cảm Tiểu Thuần luôn ôm thái độ thà thiếu chứ không ẩu.
Tiêu Dư Thiên thằng nhãi này thật sự đáng ghét, cố ý mua thật thiều đồ ăn ngon đặt trong tủ lạnh, tỏ rõ ý định khiến cô thèm ăn. Tiểu Thuần nghĩ thầm, mình không thể nào không có khí phách, bị chút mánh khoé của hắn đánh bại. Cô gặm bánh mì nhạt nhẽo cùng cà phê, tạm thời giảm béo.
Đã mấy ngày không nói câu nào với Tiêu Dư Thiên, chứng tỏ anh vẫn còn giận. Cho đến một ngày, bọn họ ăn sáng ở phòng khách, Tiêu Dư Thiên bỗng nhiên nói: “Hôm nay tôi phải đi Tô Châu thụ lý một vụ án, ngày mốt mới trở về. Có điện thoại tìm tôi, nhờ cô nhận giúp tôi.”
Tiểu Thuần hừ một tiếng, nghĩ thầm: tôi làm gì lo nhiều việc vớ vẩn của anh chứ. Tiêu Dư Thiên thấy cô không lên tiếng, anh lại nói: “Tôi đã đóng tiền điện nước.” Lúc này Tiểu Thuần hơi bực bội, tạm thời cô lấy đâu ra tiền trả anh.
Trầm mặc trong chốc lát, Tiểu Thuần nói: “Tôi kể truyện cười cho anh nghe. Một thương nhân người Mỹ, một luật sư người Mỹ, một người Nga, một người Cuba cùng ngồi chen chúc trong xe. Người Nga lấy một chai Vodka ra, rót cho mỗi người một ly, rồi ném nửa chai còn lại ra ngoài cửa sổ. Thương nhân người Mỹ cảm thấy đáng tiếc, người Nga nói ở đất nước của bọn họ hiếm khi uống hết Vodka. Người Cuba lấy ra một hộp thuốc xì gà, chia cho mỗi người một điếu, rồi cũng ném nửa hộp còn lại ra ngoài cửa sổ, nói rằng đất nước của bọn họ hiếm khi hút hết. Thương nhân người Mỹ trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên ôm luật sư người Mỹ ném anh ta ra ngoài cửa sổ…”
Cô nói tới đây thì dừng lại, mang theo tâm tình cười nhạo mà bưng ly cà phê vào phòng bếp. Tiêu Dư Thiên đương nhiên hiểu ý cô, anh ngồi ở chỗ kia chỉ cười một tiếng. Điều này khiến Tiểu Thuần rất không cam lòng đối với thái độ không chống cự của anh. Cô vốn tưởng rằng có thể đánh bại địch giành chiến thắng, ai ngờ một quyền đánh vào bông vải. Nếu võ lâm cao thủ gặp phải người như thế, vậy phải tức chết tươi đấy.
“Truyện cười của cô chẳng buồn cười, lại còn cũ rích.” Tiêu Dư Thiên chế nhạo một câu. Tiểu Thuần liếc mắt nhìn anh, suy nghĩ vừa thay đổi liền nói: “Trên thế giới này chỉ có người Do Thái có thể nói lời này, tôi thấy bộ dạng anh không giống. Bằng không, anh cải biên lại truyện cười của tôi, làm đúng tiêu chuẩn có thể khiến người ta cười, tôi sẽ coi như anh vẻ vang.” Lúc này Tiêu Dư Thiên cười thật sự, không nói gì nữa.
Tiểu Thuần nghĩ thầm, người này thật sự quái đản, một chút khiếu hài hước cũng không có, lòng trả thù nặng nề, thật không biết ngày tháng sau này làm sao ở chung. Nếu có cơ hội thích hợp, vẫn nên dọn là ra ngoài sớm một chút.
Sau khi sảng khoái lãnh tiền lương, đầu tiên Tiểu Thuần có một bữa cơm no đủ, rồi điên cuồng mua sắm, xài tiền hết một nửa. Tiêu Dư Thiên từ Tô Châu trở về, cô trả lại một nửa tiền điện nước cho anh. Anh nhận tiền, cũng không đếm. Cô nói: “Anh tốt nhất đếm lại đi, tôi và ngân hàng cùng một chính sách, tiền mặt rời khỏi quỹ, tổng thể không phụ trách.” Anh lạnh lùng liếc cô một cái, ánh mắt kia thật khó hiểu, cô muốn trừng lại nhưng anh đã bỏ đi.
Buổi tối cô trò chuyện điện thoại với Diệc Đình, nói hơn một giờ đồng hồ, tất cả đều là nói xấu Tiêu Dư Thiên. Diệc Đình nói: “Bực tức chỉ thêm mệt mỏi, nên suy tính nhìn xa, quen biết một luật sư dù sao cũng không phải chuyện xấu.” Tiểu Thuần xì một tiếng: “Luật sư có gì đặc biệt hơn người chứ.” Cuối cùng Diệc Đình thêm một câu: “Cậu không phát hiện à, số lần cậu nhắc tới anh ta rất nhiều đấy.” Tiểu Thuần sửng sốt.
Hết chương 2
Tìm kiếm với từ khoá :
Share
chuotchuj22, m.truyen
2 thành viên đã gởi lời cảm ơn Yến My về bài viết trên :
15.04.2014, 18:57
Yến MyV.I.P
Ngày tham gia: 03.10.2012, 11:38
Bài viết: 26190
Được thanks: 74101 lần
Điểm: 9.85
11 Re: [Hiện Đại] Mèo con nối duyên – Nhan Nguyệt Khê – Điểm:Đang tải Player đọc truyện …
Tốc độ đọc truyện: 0.90 x
(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
Chương 3 : Mèo con đại sứ hoà bình
Vào một cuối tuần của tháng năm, Tiểu Thuần đã hẹn với đồng nghiệp tám giờ đến quán bar, cô về nhà thay quần áo. Qua giờ tan tầm, thấy Tiêu Dư Thiên còn chưa về nhà, cô đoán có lẽ anh đi xã giao.
Tiểu Thuần từ phòng tắm đi ra, đang dùng máy sấy tóc. Chuông cửa vang lên, cô đến mở cửa. Bọn họ ở đây lâu như vậy, ít khi có người tới chơi, trong lòng cô không khỏi có một tia nghi hoặc. Đứng ở cửa là một cô gái trẻ tuổi, chừng 23-24 tuổi, bộ dạng rất xinh đẹp.
“Xin hỏi đây là nhà của luật sư Tiêu phải không?” Cô gái lễ phép hỏi.
Tiểu Thuần gật đầu: “Anh ta còn chưa trở về. Nếu không cô vào ngồi chờ anh ta một chút, đoán chừng không lâu sau sẽ trở về.”
Cô gái kia không hề khách khí, đi theo Tiểu Thuần tiến vào phòng khách. Tiểu Thuần mời cô ta ngồi xuống, rồi rót ly nước cho cô ta. Cô gái quan sát xung quanh một lúc, Tiểu Thuần thoáng nhìn cô ta xách theo một túi giấy lớn, nghĩ thầm chắc là quà tặng.
“Chị là vợ của luật sư Tiêu à?” Cô gái cười hì hì hỏi. Tiểu Thuần thở hắt ra, sao lúc nào cũng có người hỏi thế vậy, bọn họ từ chỗ nào nhìn ra cô giống phụ nữ đã kết hôn chứ?
“Tôi không phải vợ anh ta, chỉ là hàng xóm mà thôi.” Tiểu Thuần nhướng mày.
Cô gái nhìn cô một cái, thấy tóc cô còn chưa khô, như là vừa mới tắm xong, cô gái hơi cười nhẹ.
Tiểu Thuần đương nhiên biết cô ta suy nghĩ cái gì, cô cũng lười giải thích, nhớ đến thời gian cuộc hẹn sắp tới, cô nhanh chóng mời cô gái kia đi.
Cô gái giao túi giấy cho cô, nói: “Tôi không đợi luật sư Tiêu nữa, cái này nhờ cô chuyển cho anh ấy, nói tôi cám ơn anh ấy đã giúp tôi kiện tụng, đây là danh thiếp của tôi.” Tiểu Thuần ừ một tiếng, nhận danh thiếp rồi tiễn cô gái kia ra ngoài.
Cô gái đi rồi, Tiểu Thuần nhịn không được mà tò mò, mở ra túi giấy thì thấy bên trong là một bộ âu phục hàng hiệu. Cô đã từng thấy ở cửa hàng, đây là nhãn hiệu Ý rất đắt giá.
Mười hai giờ, khi Tiểu Thuần về nhà thì thấy đèn phòng của Tiêu Dư Thiên đã tắt, cô lặng lẽ về phòng mình, dự định hôm sau nói với anh chuyện có người đến tặng quà.
Ai ngờ khi cô kể lại chuyện này với Tiêu Dư Thiên vào sáng hôm sau, bị anh chau mày quở trách một trận, chất vấn cô vì sao tuỳ tiện nhận đồ vật kia.
Tiểu Thuần nghĩ thầm, thật sự là lòng tốt biến thành lòng lang dạ thú. “Người ta đưa đồ tới đây nhận hay không là chuyện của anh, tôi chỉ là giữ dùm, anh không cần trả lại cho người ta là được rồi. La hét gì với tôi chứ, khoe khoang giọng anh lớn à, giọng anh lớn hơn các bà cô trong tiểu khu đó, đúng lúc họ đang thiếu một giọng hát chính đấy.”
Tiêu Dư Thiên thở dốc vì kinh ngạc, anh không ăn sáng mà tức giận rời khỏi. Tiểu Thuần cũng tức giận, không ăn tiếp cháo nấm thịt gà ngon miệng đã ăn một nửa, cô dứt khoát đổ đi không ăn. Sau lúc này, quan hệ của hai người càng căng thẳng.
Sau khi thành phố này bước vào mùa mưa dầm, mưa rơi liên tục nửa tháng trời. Lúc thời tiết không tốt, con người cũng lười đứng lên, Tiểu Thuần đã nhiều ngày không ra ngoài chơi, đến tối liền ngoan ngoãn ở nhà đọc sách xem TV lên mạng, bắt đầu làm trạch nữ.
Hôm nay, cô cầm ô tan tầm trở về, đi qua vườn hoa dưới lầu khu nhà, cô nghe thấy hai tiếng mèo kêu rất nhỏ. Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, thời tiết thế này ai lại thả mèo ra ngoài. Nhìn xung quanh, cô thấy gương mặt của một bé mèo con lộ ra trong bụi hoa, đang hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cô.
Cô ngồi xổm xuống, thấy lông mèo con ướt sững, lạnh lẽo đến phát run, bất lực kêu meo meo. Tiểu Thuần không thể chịu đựng nhất chính là vẻ vô tội trong ánh mắt của động vật nhỏ bé, cô thấy liền mềm lòng, vội vàng ôm nó từ trên cỏ lên. Trên người nhóc con này coi như sạch sẽ, không làm dơ quần áo của cô, rất ngoan, thấy có người ôm nó cũng không kêu. Tiểu Thuần nghĩ thầm, vật nhỏ đáng thương này nhất định không tìm thấy nhà, xem ra mới sinh chưa được hai tháng.
Sau khi về đến nhà, Tiểu Thuần ôm mèo vào phòng tắm, dùng nước ấm tắm cho nó. Nó rất sợ nước, móng vuốt nhỏ bé vừa chạm vào nước nhanh chóng rụt lại, không ngừng kêu meo meo, Tiểu Thuần đành phải ôm nó vào trong nước.
Tiêu Dư Thiên tò mò đi vào phòng tắm xem thử. “Tôi nhặt được ở trong vườn hoa dưới lầu.” Tiểu Thuần giải thích, căn nhà này dù sao không phải là của mình cô. Tiêu Dư Thiên ừ một tiếng rồi đi ra.
Sau khi tắm rửa cho mèo con xong, Tiểu Thuần tìm một cái khăn thật dày bọc quanh người nó, ôm nó vào phòng ngủ, rồi đến phòng bếp rót một bát sữa nhỏ cho mèo uống. Nhóc con kia đói bụng lắm, nhanh chóng uống hết sữa, Tiểu Thuần lại rót một bát nhỏ khác, khẽ khàng xoa xoa lông nó. Sau khi tắm sạch sẽ, nhóc con này xem ra xinh đẹp hơn, bộ lông giống như quả cầu tuyết nhỏ.
Bận bịu hồi lâu, Tiểu Thuần mới nhớ tới, chính cô còn chưa ăn cơm. Ăn uống tắm rửa xong, cô ở trong phòng chơi với mèo con, quyết định nếu không ai tới cửa tìm thì cô sẽ nuôi dưỡng nó.
“Trước hết phải cho em một cái tên. Gọi là gì nhỉ? A, đúng rồi, gọi em là Tiểu Bảo nhé.” Tiểu Thuần lẩm bẩm với mèo. Nhóc con kia rất thân thiết với cô, lẳng lặng ghé vào bên cạnh cô ngủ gật. Cô đến phòng giữ đồ tìm một hộp giấy lớn, lót thêm giấy vệ sinh, xem như làm một cái ổ tạm thời cho mèo con.
Từ sau khi có thú cưng, Tiểu Thuần có thêm nhiệm vụ vào mỗi ngày. Phải cho nó ăn và tắm rửa đúng giờ. Bởi vì buổi trưa không về nhà ăn cơm, cô đành phải chuẩn bị đủ thức ăn cho mèo con ăn trưa.
Nhưng mà luôn có lúc không thể chăm sóc. Ở công ty nước ngoài, thông báo tăng ca là chuyện thường. Tiểu Thuần không kịp về nhà chuẩn bị thức ăn cho mèo con, lại không tiện gọi điện thoại nhờ Tiêu Dư Thiên làm giúp, trong lòng cô vô cùng sốt ruột. Thật vất vả vội làm xong công việc trong tay, cô là người đầu tiên lao ra khỏi văn phòng, đón xe taxi về nhà. Năm đó tại đại hội thể dục thể thao ở trường chạy 100 mét, tốc độ cũng không nhanh như vậy.
Chờ cô thở hổn hển mở cửa nhà thì lại thấy Tiêu Dư Thiên ngồi xổm trong phòng khách, mèo con đang uống sữa trước mặt anh, trong cái dĩa nhỏ bên cạnh còn có một con cá nhỏ. Tiểu Thuần buông túi xách đi qua, mèo con ngẩng đầu nhìn cô, meo một tiếng. Tiểu Thuần sờ đầu mèo, nói: “Xin lỗi nhé, chị về muộn. Em mau cám ơn luật sư Tiêu đi.” Mèo con meo một tiếng, cô nhịn không được cười lên, Tiêu Dư Thiên cũng cười.
“Cám ơn anh đã giúp tôi chăm sóc nó.” Cô nói từ đáy lòng.
“Không cần cám ơn, nó cũng là hàng xóm nhỏ của tôi.”
Đề tài nói chuyện xung quanh mèo, hai người lại trò chuyện vài câu. Tiểu Thuần nói cho Tiêu Dư Thiên biết tên của mèo con, anh nói với cô, Tiểu Bảo là mèo cái.
Tiểu Thuần tò mò hỏi: “Sao anh lại biết thế?”
“Kiến thức thông thường mà thôi, lúc tôi còn nhỏ trong nhà đã từng nuôi vài con mèo.” Anh nói.
Cô suy nghĩ, anh cười tôi không biết kiến thức thông thường hả, quên đi, thấy anh có công cho mèo ăn, tôi không so đo với anh.
Tiểu Thuần vuốt đầu mèo con, hỏi Tiêu Dư Thiên: “Bộ lông trắng như tuyết thật dài, là mèo Ba Tư phải không?”
Tiêu Dư Thiên lắc đầu: “Khuôn mặt không giống, mũi của mèo Ba Tư khá đặc biệt, con mèo này giống như là mèo sư tử Lâm Thanh của Sơn Đông.”
*Tiểu Bảo giống thế này này ^^
Tiểu Thuần gật đầu, chú ý trong góc phòng khách có thêm một cái nhà nhỏ bằng nhựa xinh đẹp, cô ngạc nhiên nói: “Đó là cái gì, anh mua ổ mèo cho Tiểu Bảo ư?”
“Không phải, đó là nhà xí mèo, cho mèo con dùng đại tiểu tiện, bên dưới là cát nhuyễn, dễ rửa sạch, sẽ không làm dơ phòng.” Anh giải thích cho cô hiểu, nuôi thú cưng không dễ dàng như trong tưởng tượng.
“Không ngờ anh là người rất có lòng.” Cô cười với anh.
“Tôi cho rằng, hoặc là không nuôi thú cưng, nếu nuôi thì phải nuôi cho tốt.” Anh ngồi vào sofa.
Tiêu Dư Thiên là một người làm việc nghiêm túc, cho dù nuôi thú cưng cũng phải chu đáo. Lời này của anh khiến Tiểu Thuần khắc sâu, đồng ý mà ừ một tiếng. Tiểu Bảo trở thành đại sứ hoà bình giữa cô và Tiêu Dư Thiên, hai người chính thức giảng hoà, cùng nhau chăm sóc Tiểu Bảo.
Tối nay, Tiểu Thuần vừa vào cửa nhà đã ngửi thấy mùi lạ, Tiểu Bảo nghe tiếng cửa đã sớm chạy ra nghênh đón cô. Cô ôm lấy Tiểu Bảo, tò mò tìm kiếm nơi mùi lạ phát ra.
Trong phòng khách, Tiêu Dư Thiên đang ăn sầu riêng, nhìn thấy Tiểu Thuần ôm mèo qua đây, anh quay đầu chào cô: “Đến ăn sầu riêng này, tôi vừa mua ở siêu thị.” Mũi Tiểu Thuần ngửi ngửi, xác nhận mùi lạ đến từ sầu riêng, cô vội vàng bịt mũi: “Tôi không muốn ăn thứ kia, thối chết đi được.” Đang khi nói chuyện cô đã trở về phòng mình. Tiêu Dư Thiên cười cười, không để ý.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Thuần từ trong phòng đi ra, cầm một tờ giấy đưa cho Tiêu Dư Thiên: “Chúng ta thuê chung lâu như vậy, trước đó nên có ba điều quy ước*, tôi vừa viết xong mấy cái, anh xem một chút đi.” Anh trông thấy cô đeo khẩu trang, nhịn không được mà cười ra tiếng, rồi nhận tờ giấy trong tay cô.
(*) ba điều quy ước: không hẳn là chỉ có ba điều trong quy ước, ý là những điều khoản đơn giản.
Điều thứ nhất, hai bên không được dẫn bạn khác phái và đồng tính về nhà, trừ khi đối phương đồng ý.
Điều thứ hai, hai bên phải tự giác giữ gìn vệ sinh căn hộ và có nhiệm vụ bảo vệ của công.
Điều thứ ba, hai bên không được dùng bất cứ cách thức nào để rình mò việc riêng của đối phương.
Điều thứ tư, hai bên không được ở nhà ăn bất cứ thực phẩm nào có mùi vị khác thường, như sầu riêng, chao đậu phụ, một khi phát hiện, lập tức hủy ngay.
Ba điều trước còn có thể nói là điều khoản đúng quy cách, điều thứ tư rõ ràng là nhằm vào trường hợp đặc biệt, sau khi xem xong Tiêu Dư Thiên ngước mắt nhìn Tiểu Thuần: “Sau này tôi không ở nhà ăn sầu riêng, được chứ?” Tiểu Thuần ừ một tiếng: “Anh có thể ăn ở bên ngoài, ăn xong rồi chờ hết mùi hẵng về nhà.”
Anh buồn cười: “Muốn thêm một cái nữa không? Khi hai bên đều ở nhà, không được dùng bất cứ cách nào gây ra tiếng ồn, quấy nhiễu đối phương làm việc và học tập, nếu làm trái, cô xem nên xử trí thế nào?”
Tiểu Thuần biết anh cố ý, cô ôm mèo, giơ lên móng vuốt nhỏ của nó, hung hãn nói: “Nếu làm trái, phạt người đó bị móng vuốt của Tiểu Bảo cào lòng bàn chân một giờ đồng hồ.” Anh trông dáng vẻ nghiêm túc của cô mà buồn cười, cười mãi không ngừng.
Cô đến trước mặt anh, chỉ vào tờ giấy trên tay anh: “Những điều khoản này anh đều đã xem qua, tức khắc có hiệu lực, bây giờ mời anh xử lý mấy trái thối hoắc này, sau đó mở cửa sổ thoáng khí làm bay mùi, tôi chờ hết mùi rồi trở ra.” Anh theo lời dặn của cô mà mở cửa sổ thoáng khí, làm cho mùi sầu riêng còn lại mau chóng tan hết.
Lúc ăn cơm, Tiểu Thuần nhịn không được hỏi Tiêu Dư Thiên: “Sầu riêng ăn ngon không?”
“Ăn ngon lắm, nếu cô không tin, lần sau cô có thể mua một trái ăn thử xem.” Tiêu Dư Thiên nhìn thấy ánh mắt tròn tròn của cô mở to, anh có chút ý cười mà nhìn cô.
Tiểu Thuần lắc đầu, bĩu môi nói: “Tôi không cần ăn đâu, mùi vị khó ngửi quá. Tiểu Bảo cũng không thích mùi sầu riêng, bây giờ vẫn còn trốn anh.”
“Phải không, sao tôi không cảm nhận được, lúc tôi tan tầm trở về nó rất thân thiết ở cửa nghênh đón tôi.” Anh không phát hiện Tiểu Bảo có gì khác thường.
Tiểu Thuần hất cằm lên: “Đó là vì nó còn chưa ngửi thấy mùi lạ, đợi nó ngửi được liền trốn anh đấy.”
“À, vậy thì vì Tiểu Bảo, sau này tôi không ăn sầu riêng nữa.”
“Cũng gần thế đấy.”
Vào một tối của vài ngày sau, Tiêu Dư Thiên làm việc trở về đã hơn mười giờ, nhìn thấy đèn thư phòng còn sáng, anh đi vào xem thử, tay phải ôm tài liệu, anh nghiêng đầu nhìn. Tiểu Thuần chợp mắt nằm sấp trên bàn máy tính, Tiểu Bảo đầy hứng thú chơi với mái tóc dài của cô. Anh cúi đầu liền thấy dưới người Tiểu Bảo đang đè một chồng giấy bản thảo, đó là tranh minh hoạ mà Tiểu Thuần vẽ thuê cho một hãng tạp chí nào đó. Anh muốn gọi cô dậy, nhắc nhở cô thu xếp lại chồng giấy, suy nghĩ một chút anh bỏ cuộc.
Thoạt nhìn cô rất buồn ngủ, có lẽ trước đó làm bản thảo mấy đêm liền nên không ngủ ngon. Trong thành phố này có rất nhiều người giống như Tiểu Thuần có công việc chính thức nhưng vẫn dùng thời gian ngoài giờ mà làm việc bán thời gian, mặc dù thu nhập của việc bán thời gian không cố định, bù vào một chút chi phí trong nhà thì cũng đủ.
Tiểu Bảo quả thực say mê mái tóc dài uốn xoăn của Tiểu Thuần, lúc thì ngửi ngửi, lúc thì xoắn một bó vừa xoa vừa cắn. Tiểu Thuần ngủ rất sâu, không phát giác chút nào.
“Xoảng” một tiếng. Tiểu Thuần thức dậy: “Má ơi!” Đồng thời cô cảm thấy mặt mình đau nhói, theo bản năng vung tay lên, Tiểu Bảo meo một tiếng, từ trên bàn rớt xuống đất. Tiểu Thuần bụm mặt, sau khi thức giấc cô biết nguyên do đau đớn, hơi hoảng hốt trừng to mắt nhìn Tiêu Dư Thiên. Trên mặt đất là ly nước do Tiêu Dư Thiên làm vỡ và Tiểu Bảo hoảng hốt lo sợ.
Trên mặt vẫn đau, cô không tranh cãi với anh, chạy nhanh vọt vào phòng vệ sinh. Tiêu Dư Thiên trông thấy bóng dáng của cô, câu xin lỗi ngay bên miệng lại làm sao cũng không nói ra được. Tiểu Bảo meo meo đến bên cạnh anh, cọ cọ chân anh.
Tiêu Dư Thiên thở dài, ôm Tiểu Bảo đặt trên sofa phòng khách, rồi về thư phòng thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất. Một hồi bước chân vang lên, tiếng đóng cửa nặng nề. Anh đi theo qua, gõ cửa, dù cho thế nào, vẫn nên nói xin lỗi.
Hồi lâu, trong phòng không có âm thanh. Gõ nữa vẫn không có ai đáp lại. Anh xoay người trở về phòng mình.
Ngày hôm sau Tiêu Dư Thiên đi rất sớm. Tiểu Thuần rửa mặt, nhìn vào gương vẫn thấy dấu đỏ lờ mờ trên mặt, cô hận không thể…lấy oán trả ơn! Thiên lý ở đâu!
Ánh mắt liếc xéo qua, nhìn thấy đồ dùng của Tiêu Dư Thiên đặt ngay ngắn ở bên cạnh, một tia oán hận lập tức dời phương hướng. Không thể trách Tiểu Bảo, nó cũng là bị doạ thôi, tất cả đều là lỗi của tên kia, chẳng biết tại sao gây ra rối loạn, hừ! Tiểu Thuần phát cáu với khăn mặt của anh.
Trút hết giận xong, cô đến phòng khách tìm Tiểu Bảo, tìm một vòng không thấy, nhìn thời gian, sắp đến giờ đi làm, cô đành phải thở dài xách túi ra ngoài.
Cả ngày, Tiểu Thuần cố ý kéo tóc ra phía trước, gắng sức cúi đầu, nhưng vẫn bị không ít đồng nghiệp phát hiện vết thương trên mặt.
“Ô! Mặt cô sao thế?” Susan là người đầu tiên phát hiện.
“Tiểu Thuần à, bị ai cào đó?” Đồng nghiệp nữ hùa theo.
“Người đẹp, mặt mày hốc hác rồi!” Một đồng nghiệp nam cười đùa cợt nhả. Tiểu Thuần le lưỡi nhát ma về phía anh ta.
“Nói cho chị biết, đánh nhau với ai? Chị trút giận cho em.” Chị Lý là một người phụ nữ Bắc Kinh hào phóng, bình thường thích nhất bênh vực kẻ yếu, nhìn thấy vết thương trên mặt Tiểu Thuần, chị ta hăm he muốn ra mặt giúp cô.
“Không có việc gì, không có việc gì, bị mèo trong nhà cào trúng thôi.” Tiểu Thuần cười với mọi người, đã lớn thế này, lúc buồn bực, sao lại đột nhiên xông ra nhiều người quan tâm chính mình vậy, nhiều người lắm mồm, cũng không ngờ sẽ nhiều như vậy.
Cái gì gọi là “Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ”? Vốn muốn tan tầm mau chóng chạy về nhà, kết quả còn phải họp tăng ca. Cả quá trình, cô như một học sinh ngoan, hoặc là cúi đầu, hoặc là dùng tài liệu che mặt. Cuối cùng biết được cái gì gọi là không mặt mũi gặp người khác.
(*) Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ: nhà đã dột lại gặp đúng lúc trời mưa suốt đêm, ý nói hoạ vô đơn chí.
Rốt cuộc về đến nhà! Cô nặng nề ngã trên sofa. Kỳ lạ, sao lại không có tiếng động? Bình thường Tiểu Bảo sẽ ra cửa nghênh đón cô, hôm nay đâu rồi? Tiểu Thuần ngồi xuống, nhìn xung quanh. Không có! Phòng Tiêu Dư Thiên tối thui, chưa về? Thật kỳ lạ!
Tiểu Thuần bắt đầu đi khắp nơi tìm Tiểu Bảo, phòng ngủ, thư phòng, ban công, phòng vệ sinh, kể cả phòng của Tiêu Dư Thiên, toàn bộ đều không có!
“Tiểu Bảo…” Tiểu Thuần khom người nhìn xuống sofa, ở dưới giường gọi hồi lâu, vẫn không có tiếng động. Trời ơi! Không thấy! Tiểu Thuần ngồi dưới đất, có chút bất lực nhìn căn hộ u ám.
Đã đi đâu rồi? Tự mình chạy? Không đâu, đây là tầng mười sáu, cửa sổ đều đóng chặt, nó không chạy được. Kẻ trộm vào nhà? Không giống, cửa đóng rồi, xung quanh không có dấu vết bị lục lọi, hơn nữa, kẻ trộm lấy mèo làm gì, khẳng định không phải!
Bị anh ta ném đi rồi?! Tiểu Thuần từ mặt đất nhảy dựng lên. Chỉ có khả năng này, không có cái khác. Nghĩ đến Tiểu Bảo lại bị ném ra ngoài, lại ăn đói mặc rách, Tiểu Thuần nôn nóng đến độ nước mắt sắp chảy xuống. Cô không muốn suy nghĩ nữa, lấy di động gọi điện thoại cho Tiêu Dư Thiên.
Hết chương 3Vào một cuối tuần của tháng năm, Tiểu Thuần đã hẹn với đồng nghiệp tám giờ đến quán bar, cô về nhà thay quần áo. Qua giờ tan tầm, thấy Tiêu Dư Thiên còn chưa về nhà, cô đoán có lẽ rằng anh đi xã giao. Tiểu Thuần từ phòng tắm đi ra, đang dùng máy sấy tóc. Chuông cửa vang lên, cô đến Open. Bọn họ ở đây lâu như vậy, ít khi có người tới chơi, trong lòng cô không khỏi có một tia nghi vấn. Đứng ở cửa là một cô gái trẻ tuổi, chừng 23-24 tuổi, bộ dạng rất xinh đẹp. “ Xin hỏi đây là nhà của luật sư Tiêu phải không ? ” Cô gái lễ phép hỏi. Tiểu Thuần gật đầu : “ Anh ta còn chưa trở lại. Nếu không cô vào ngồi chờ anh ta một chút ít, đoán chừng không lâu sau sẽ quay trở lại. ” Cô gái kia không hề khách khí, đi theo Tiểu Thuần tiến vào phòng khách. Tiểu Thuần mời cô ta ngồi xuống, rồi rót ly nước cho cô ta. Cô gái quan sát xung quanh một lúc, Tiểu Thuần thoáng nhìn cô ta xách theo một túi giấy lớn, nghĩ thầm chắc là quà Tặng. “ Chị là vợ của luật sư Tiêu à ? ” Cô gái cười hì hì hỏi. Tiểu Thuần thở hắt ra, sao khi nào cũng có người hỏi thế vậy, bọn họ từ chỗ nào nhìn ra cô giống phụ nữ đã kết hôn chứ ? “ Tôi không phải vợ anh ta, chỉ là hàng xóm mà thôi. ” Tiểu Thuần nhướng mày. Cô gái nhìn cô một cái, thấy tóc cô còn chưa khô, như thể vừa mới tắm xong, cô gái hơi cười nhẹ. Tiểu Thuần đương nhiên biết cô ta tâm lý cái gì, cô cũng lười lý giải, nhớ đến thời hạn cuộc hẹn sắp tới, cô nhanh gọn mời cô gái kia đi. Cô gái giao túi giấy cho cô, nói : “ Tôi không đợi luật sư Tiêu nữa, cái này nhờ cô chuyển cho anh ấy, nói tôi cám ơn anh ấy đã giúp tôi kiện tụng, đây là danh thiếp của tôi. ” Tiểu Thuần ừ một tiếng, nhận danh thiếp rồi tiễn cô gái kia ra ngoài. Cô gái đi rồi, Tiểu Thuần nhịn không được mà tò mò, mở ra túi giấy thì thấy bên trong là một bộ phục trang đồ hiệu cao cấp. Cô đã từng thấy ở shop, đây là thương hiệu Ý rất đắt giá. Mười hai giờ, khi Tiểu Thuần về nhà thì thấy đèn phòng của Tiêu Dư Thiên đã tắt, cô lặng lẽ về phòng mình, dự tính hôm sau nói với anh chuyện có người đến khuyến mãi ngay quà. Ai ngờ khi cô kể lại chuyện này với Tiêu Dư Thiên vào sáng hôm sau, bị anh chau mày quở trách một trận, phỏng vấn cô vì sao tuỳ tiện nhận vật phẩm kia. Tiểu Thuần nghĩ thầm, thật sự là lòng tốt biến thành lòng lang dạ thú. “ Người ta đưa đồ tới đây nhận hay không là chuyện của anh, tôi chỉ là giữ dùm, anh không cần trả lại cho người ta là được rồi. La hét gì với tôi chứ, khoe khoang giọng anh lớn à, giọng anh lớn hơn những bà cô trong tiểu khu đó, đúng lúc họ đang thiếu một giọng hát chính đấy. ” Tiêu Dư Thiên thở dốc vì kinh ngạc, anh không ăn sáng mà tức giận rời khỏi. Tiểu Thuần cũng tức giận, không ăn tiếp cháo nấm thịt gà ngon miệng đã ăn 50%, cô dứt khoát đổ đi không ăn. Sau lúc này, quan hệ của hai người càng stress. Sau khi thành phố này bước vào mùa mưa dầm, mưa rơi liên tục nửa tháng trời. Lúc thời tiết không tốt, con người cũng lười đứng lên, Tiểu Thuần đã nhiều ngày không ra ngoài chơi, đến tối liền ngoan ngoãn ở nhà đọc sách xem TV lên mạng, khởi đầu làm trạch nữ. Hôm nay, cô cầm ô tan tầm trở lại, đi qua vườn hoa dưới lầu khu nhà, cô nghe thấy hai tiếng mèo kêu rất nhỏ. Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, thời tiết thế này ai lại thả mèo ra ngoài. Nhìn xung quanh, cô thấy khuôn mặt của một bé mèo con lộ ra trong bụi hoa, đang hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cô. Cô ngồi xổm xuống, thấy lông mèo con ướt sững, lạnh lẽo đến phát run, bất lực kêu meo meo. Tiểu Thuần không hề chịu đựng nhất chính là vẻ vô tội trong ánh mắt của động vật hoang dã nhỏ bé, cô thấy liền mềm lòng, hấp tấp vội vàng ôm nó từ trên cỏ lên. Trên người nhóc con này coi như thật sạch, không làm dơ quần áo của cô, rất ngoan, thấy có người ôm nó cũng không kêu. Tiểu Thuần nghĩ thầm, vật nhỏ đáng thương này nhất định không tìm thấy nhà, xem ra mới sinh chưa được hai tháng. Sau khi về đến nhà, Tiểu Thuần ôm mèo vào phòng tắm, dùng nước ấm tắm cho nó. Nó rất sợ nước, móng vuốt nhỏ bé vừa chạm vào nước nhanh gọn rụt lại, không ngừng kêu meo meo, Tiểu Thuần đành phải ôm nó vào trong nước. Tiêu Dư Thiên tò mò đi vào phòng tắm xem thử. “ Tôi nhặt được ở trong vườn hoa dưới lầu. ” Tiểu Thuần lý giải, căn nhà này dù sao không phải là của mình cô. Tiêu Dư Thiên ừ một tiếng rồi đi ra. Sau khi tắm rửa cho mèo con xong, Tiểu Thuần tìm một cái khăn thật dày bọc quanh người nó, ôm nó vào phòng ngủ, rồi đến phòng nhà bếp rót một bát sữa nhỏ cho mèo uống. Nhóc con kia đói bụng lắm, nhanh gọn uống hết sữa, Tiểu Thuần lại rót một bát nhỏ khác, khẽ khàng xoa xoa lông nó. Sau khi tắm thật sạch, nhóc con này xem ra xinh đẹp hơn, bộ lông giống như quả cầu tuyết nhỏ. Bận bịu hồi lâu, Tiểu Thuần mới nhớ tới, chính cô còn chưa ăn cơm. Ăn uống tắm rửa xong, cô ở trong phòng chơi với mèo con, quyết định hành động nếu không ai tới cửa tìm thì cô sẽ nuôi dưỡng nó. “ Trước hết phải cho em một cái tên. Gọi là gì nhỉ ? A, đúng rồi, gọi em là Tiểu Bảo nhé. ” Tiểu Thuần lẩm bẩm với mèo. Nhóc con kia rất thân thiện với cô, lẳng lặng ghé vào bên cạnh cô ngủ gật. Cô đến phòng giữ đồ tìm một hộp giấy lớn, lót thêm giấy vệ sinh, xem như làm một cái ổ trong thời điểm tạm thời cho mèo con. Từ sau khi có thú cưng, Tiểu Thuần có thêm trách nhiệm vào mỗi ngày. Phải cho nó ăn và tắm rửa đúng giờ. Bởi vì buổi trưa không về nhà ăn cơm, cô đành phải chuẩn bị sẵn sàng đủ thức ăn cho mèo con ăn trưa. Nhưng mà luôn có lúc không hề chăm nom. Ở công ty quốc tế, thông tin tăng ca là chuyện thường. Tiểu Thuần không kịp về nhà sẵn sàng chuẩn bị thức ăn cho mèo con, lại không tiện gọi điện thoại cảm ứng nhờ Tiêu Dư Thiên làm giúp, trong lòng cô vô cùng thấp thỏm. Thật khó khăn vất vả vội làm xong việc làm trong tay, cô là người tiên phong lao ra khỏi văn phòng, đón xe taxi về nhà. Năm đó tại đại hội thể dục thể thao ở trường chạy 100 mét, vận tốc cũng không nhanh như vậy. Chờ cô thở hổn hển mở cửa nhà thì lại thấy Tiêu Dư Thiên ngồi xổm trong phòng khách, mèo con đang uống sữa trước mặt anh, trong cái dĩa nhỏ bên cạnh còn có một con cá nhỏ. Tiểu Thuần buông túi xách đi qua, mèo con ngẩng đầu nhìn cô, meo một tiếng. Tiểu Thuần sờ đầu mèo, nói : “ Xin lỗi nhé, chị về muộn. Em mau cám ơn luật sư Tiêu đi. ” Mèo con meo một tiếng, cô nhịn không được cười lên, Tiêu Dư Thiên cũng cười. “ Cám ơn anh đã giúp tôi chăm nom nó. ” Cô nói từ đáy lòng. “ Không cần cám ơn, nó cũng là hàng xóm nhỏ của tôi. ” Đề tài trò chuyện xung quanh mèo, hai người lại trò chuyện vài câu. Tiểu Thuần nói cho Tiêu Dư Thiên biết tên của mèo con, anh nói với cô, Tiểu Bảo là mèo cái. Tiểu Thuần tò mò hỏi : “ Sao anh lại biết thế ? ” “ Kiến thức thường thì mà thôi, lúc tôi còn nhỏ trong nhà đã từng nuôi vài con mèo. ” Anh nói. Cô tâm lý, anh cười tôi không biết kỹ năng và kiến thức thường thì hả, quên đi, thấy anh có công cho mèo ăn, tôi không so đo với anh. Tiểu Thuần vuốt đầu mèo con, hỏi Tiêu Dư Thiên : “ Bộ lông trắng như tuyết thật dài, là mèo Ba Tư phải không ? ” Tiêu Dư Thiên lắc đầu : “ Khuôn mặt không giống, mũi của mèo Ba Tư khá đặc biệt quan trọng, con mèo này giống như là mèo sư tử Lâm Thanh của Sơn Đông. ” * Tiểu Bảo giống thế này này ^ ^ Tiểu Thuần gật đầu, chú ý quan tâm trong góc phòng khách có thêm một cái nhà nhỏ bằng nhựa xinh đẹp, cô kinh ngạc nói : “ Đó là cái gì, anh mua ổ mèo cho Tiểu Bảo ư ? ” “ Không phải, đó là phòng vệ sinh mèo, cho mèo con dùng đại tiểu tiện, bên dưới là cát nhuyễn, dễ rửa sạch, sẽ không làm dơ phòng. ” Anh lý giải cho cô hiểu, nuôi thú cưng không thuận tiện như trong tưởng tượng. “ Không ngờ anh là người rất có lòng. ” Cô cười với anh. “ Tôi cho rằng, hoặc là không nuôi thú cưng, nếu nuôi thì phải nuôi cho tốt. ” Anh ngồi vào sofa. Tiêu Dư Thiên là một người thao tác tráng lệ, mặc dầu nuôi thú cưng cũng phải chu đáo. Lời này của anh khiến Tiểu Thuần khắc sâu, đồng ý chấp thuận mà ừ một tiếng. Tiểu Bảo trở thành đại sứ hoà bình giữa cô và Tiêu Dư Thiên, hai người chính thức giảng hoà, cùng nhau chăm nom Tiểu Bảo. Tối nay, Tiểu Thuần vừa vào cửa nhà đã ngửi thấy mùi lạ, Tiểu Bảo nghe tiếng cửa đã sớm chạy ra nghênh đón cô. Cô ôm lấy Tiểu Bảo, tò mò tìm kiếm nơi mùi lạ phát ra. Trong phòng khách, Tiêu Dư Thiên đang ăn sầu riêng, nhìn thấy Tiểu Thuần ôm mèo qua đây, anh quay đầu chào cô : “ Đến ăn sầu riêng này, tôi vừa mua ở nhà hàng. ” Mũi Tiểu Thuần ngửi ngửi, xác nhận mùi lạ đến từ sầu riêng, cô hấp tấp vội vàng bịt mũi : “ Tôi không muốn ăn thứ kia, thối chết đi được. ” Đang khi chuyện trò cô đã trở về phòng mình. Tiêu Dư Thiên cười cười, không chú ý. Chỉ chốc lát sau, Tiểu Thuần từ trong phòng đi ra, cầm một tờ giấy đưa cho Tiêu Dư Thiên : “ Chúng ta thuê chung lâu như vậy, trước đó nên có ba điều quy ước *, tôi vừa viết xong mấy cái, anh xem một chút ít đi. ” Anh trông thấy cô đeo khẩu trang, nhịn không được mà cười ra tiếng, rồi nhận tờ giấy trong tay cô. ( * ) ba điều quy ước : không hẳn là chỉ có ba điều trong quy ước, ý là những lao lý đơn thuần. Điều thứ nhất, hai bên không được dẫn bạn khác phái và đồng tính về nhà, trừ khi đối phương đồng ý chấp thuận. Điều thứ hai, hai bên phải tự giác giữ gìn vệ sinh căn hộ cao cấp và có trách nhiệm bảo vệ của công. Điều thứ ba, hai bên không được dùng bất kỳ phương pháp nào để rình mò việc riêng của đối phương. Điều thứ tư, hai bên không được ở nhà ăn bất kể thực phẩm nào có mùi vị khác thường, như sầu riêng, chao đậu phụ, một khi phát hiện, lập tức hủy ngay. Ba điều trước còn hoàn toàn có thể nói là lao lý đúng quy cách, điều thứ tư rõ ràng là nhằm mục đích vào trường hợp đặc biệt quan trọng, sau khi xem xong Tiêu Dư Thiên ngước mắt nhìn Tiểu Thuần : “ Sau này tôi không ở nhà ăn sầu riêng, được chứ ? ” Tiểu Thuần ừ một tiếng : “ Anh hoàn toàn có thể ăn ở bên ngoài, ăn xong rồi chờ hết mùi hẵng về nhà. ” Anh buồn cười : “ Muốn thêm một cái nữa không ? Khi hai bên đều ở nhà, không được dùng bất kể cách nào gây ra tiếng ồn, quấy nhiễu đối phương thao tác và học tập, nếu làm trái, cô xem nên xử trí thế nào ? ” Tiểu Thuần biết anh cố ý, cô ôm mèo, giơ lên móng vuốt nhỏ của nó, hung hãn nói : “ Nếu làm trái, phạt người đó bị móng vuốt của Tiểu Bảo cào lòng bàn chân một giờ đồng hồ đeo tay. ” Anh trông hình dáng trang nghiêm của cô mà buồn cười, cười mãi không ngừng. Cô đến trước mặt anh, chỉ vào tờ giấy trên tay anh : “ Những pháp luật này anh đều đã xem qua, tức khắc có hiệu lực thực thi hiện hành, giờ đây mời anh giải quyết và xử lý mấy trái thối hoắc này, sau đó mở hành lang cửa số thoáng khí làm bay mùi, tôi chờ hết mùi rồi trở ra. ” Anh theo lời dặn của cô mà mở hành lang cửa số thoáng khí, làm cho mùi sầu riêng còn lại mau chóng tan hết. Lúc ăn cơm, Tiểu Thuần nhịn không được hỏi Tiêu Dư Thiên : “ Sầu riêng ăn ngon không ? ” “ Ăn ngon lắm, nếu cô không tin, lần sau cô hoàn toàn có thể mua một trái ăn thử xem. ” Tiêu Dư Thiên nhìn thấy ánh mắt tròn tròn của cô mở to, anh có chút ý cười mà nhìn cô. Tiểu Thuần khước từ, bĩu môi nói : “ Tôi không cần ăn đâu, mùi vị khó ngửi quá. Tiểu Bảo cũng không thích mùi sầu riêng, giờ đây vẫn còn trốn anh. ” “ Phải không, sao tôi không cảm nhận được, lúc tôi tan tầm trở lại nó rất thân thiện ở cửa nghênh đón tôi. ” Anh không phát hiện Tiểu Bảo có gì khác thường. Tiểu Thuần hất cằm lên : “ Đó là vì nó còn chưa ngửi thấy mùi lạ, đợi nó ngửi được liền trốn anh đấy. ” “ À, vậy thì vì Tiểu Bảo, sau này tôi không ăn sầu riêng nữa. ” “ Cũng gần thế đấy. ” Vào một tối của vài ngày sau, Tiêu Dư Thiên thao tác quay trở lại đã hơn mười giờ, nhìn thấy đèn thư phòng còn sáng, anh đi vào xem thử, tay phải ôm tài liệu, anh nghiêng đầu nhìn. Tiểu Thuần chợp mắt nằm sấp trên bàn máy tính, Tiểu Bảo đầy hứng thú chơi với mái tóc dài của cô. Anh cúi đầu liền thấy dưới người Tiểu Bảo đang đè một chồng giấy bản thảo, đó là tranh minh hoạ mà Tiểu Thuần vẽ thuê cho một hãng tạp chí nào đó. Anh muốn gọi cô dậy, nhắc nhở cô sắp xếp lại chồng giấy, tâm lý một chút ít anh bỏ cuộc. Thoạt nhìn cô rất buồn ngủ, có lẽ rằng trước đó làm bản thảo mấy đêm liền nên không ngủ ngon. Trong thành phố này có rất nhiều người giống như Tiểu Thuần có việc làm chính thức nhưng vẫn dùng thời hạn ngoài giờ mà thao tác bán thời hạn, mặc dầu thu nhập của việc bán thời hạn không cố định và thắt chặt, bù vào một chút ít ngân sách trong nhà thì cũng đủ. Tiểu Bảo quả thực mê hồn mái tóc dài uốn xoăn của Tiểu Thuần, lúc thì ngửi ngửi, lúc thì xoắn một bó vừa xoa vừa cắn. Tiểu Thuần ngủ rất sâu, không phát hiện chút nào. “ Xoảng ” một tiếng. Tiểu Thuần thức dậy : “ Má ơi ! ” Đồng thời cô cảm thấy mặt mình đau nhói, theo bản năng vung tay lên, Tiểu Bảo meo một tiếng, từ trên bàn rớt xuống đất. Tiểu Thuần bụm mặt, sau khi thức giấc cô biết nguyên do đau đớn, hơi hoảng loạn trừng to mắt nhìn Tiêu Dư Thiên. Trên mặt đất là ly nước do Tiêu Dư Thiên làm vỡ và Tiểu Bảo tá hỏa sợ hãi. Trên mặt vẫn đau, cô không tranh cãi với anh, chạy nhanh vọt vào phòng vệ sinh. Tiêu Dư Thiên trông thấy bóng hình của cô, câu xin lỗi ngay bên miệng lại làm thế nào cũng không nói ra được. Tiểu Bảo meo meo đến bên cạnh anh, cọ cọ chân anh. Tiêu Dư Thiên thở dài, ôm Tiểu Bảo đặt trên sofa phòng khách, rồi về thư phòng thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất. Một hồi bước chân vang lên, tiếng đóng cửa nặng nề. Anh đi theo qua, gõ cửa, mặc dù rằng thế nào, vẫn nên nói xin lỗi. Hồi lâu, trong phòng không có âm thanh. Gõ nữa vẫn không có ai đáp lại. Anh xoay người trở lại phòng mình. Ngày hôm sau Tiêu Dư Thiên đi rất sớm. Tiểu Thuần rửa mặt, nhìn vào gương vẫn thấy dấu đỏ lờ mờ trên mặt, cô hận không hề … lấy oán trả ơn ! Thiên lý ở đâu ! Ánh mắt liếc xéo qua, nhìn thấy vật dụng của Tiêu Dư Thiên đặt ngay ngắn ở bên cạnh, một tia oán hận lập tức dời phương hướng. Không thể trách Tiểu Bảo, nó cũng là bị doạ thôi, toàn bộ đều là lỗi của tên kia, chẳng biết tại sao gây ra rối loạn, hừ ! Tiểu Thuần phát cáu với khăn mặt của anh. Trút hết giận xong, cô đến phòng khách tìm Tiểu Bảo, tìm một vòng không thấy, nhìn thời hạn, sắp đến giờ đi làm, cô đành phải thở dài xách túi ra ngoài. Cả ngày, Tiểu Thuần cố ý kéo tóc ra phía trước, gắng sức cúi đầu, nhưng vẫn bị không ít đồng nghiệp phát hiện vết thương trên mặt. “ Ô ! Mặt cô sao thế ? ” Susan là người tiên phong phát hiện. “ Tiểu Thuần à, bị ai cào đó ? ” Đồng nghiệp nữ hùa theo. “ Người đẹp, mặt mày hốc hác rồi ! ” Một đồng nghiệp nam cười đùa cợt nhả. Tiểu Thuần le lưỡi nhát ma về phía anh ta. “ Nói cho chị biết, đánh nhau với ai ? Chị trút giận cho em. ” Chị Lý là một người phụ nữ Bắc Kinh hào phóng, thông thường thích nhất bênh vực kẻ yếu, nhìn thấy vết thương trên mặt Tiểu Thuần, chị ta hăm he muốn ra mặt giúp cô. “ Không có việc gì, không có việc gì, bị mèo trong nhà cào trúng thôi. ” Tiểu Thuần cười với mọi người, đã lớn thế này, lúc buồn chán, sao lại đùng một cái xông ra nhiều người chăm sóc chính mình vậy, nhiều người lắm mồm, cũng không ngờ sẽ nhiều như vậy. Cái gì gọi là “ Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ ” ? Vốn muốn tan tầm mau chóng chạy về nhà, tác dụng còn phải họp tăng ca. Cả quy trình, cô như một học viên ngoan, hoặc là cúi đầu, hoặc là dùng tài liệu che mặt. Cuối cùng biết được cái gì gọi là không mặt mũi gặp người khác. ( * ) Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ : nhà đã dột lại gặp đúng lúc trời mưa suốt đêm, ý nói hoạ vô đơn chí. Rốt cuộc về đến nhà ! Cô nặng nề ngã trên sofa. Kỳ lạ, sao lại không có tiếng động ? Bình thường Tiểu Bảo sẽ ra cửa nghênh đón cô, ngày hôm nay đâu rồi ? Tiểu Thuần ngồi xuống, nhìn xung quanh. Không có ! Phòng Tiêu Dư Thiên tối thui, chưa về ? Thật kỳ lạ ! Tiểu Thuần khởi đầu đi khắp nơi tìm Tiểu Bảo, phòng ngủ, thư phòng, ban công, phòng vệ sinh, kể cả phòng của Tiêu Dư Thiên, hàng loạt đều không có ! “ Tiểu Bảo … ” Tiểu Thuần khom người nhìn xuống sofa, ở dưới giường gọi hồi lâu, vẫn không có tiếng động. Trời ơi ! Không thấy ! Tiểu Thuần ngồi dưới đất, có chút bất lực nhìn căn hộ chung cư cao cấp u ám và đen tối. Đã đi đâu rồi ? Tự mình chạy ? Không đâu, đây là tầng mười sáu, hành lang cửa số đều đóng chặt, nó không chạy được. Kẻ trộm vào nhà ? Không giống, cửa đóng rồi, xung quanh không có dấu vết bị lục lọi, hơn thế nữa, kẻ trộm lấy mèo làm gì, khẳng định chắc chắn không phải ! Bị anh ta ném đi rồi ? ! Tiểu Thuần từ mặt đất nhảy dựng lên. Chỉ có năng lực này, không có cái khác. Nghĩ đến Tiểu Bảo lại bị ném ra ngoài, lại ăn đói mặc rách nát, Tiểu Thuần tất tả đến độ nước mắt sắp chảy xuống. Cô không muốn tâm lý nữa, lấy di động gọi điện thoại cảm ứng cho Tiêu Dư Thiên. Hết chương 3
Tìm kiếm với từ khoá :
Share
chuotchuj22, m.truyen
2 thành viên đã gởi lời cảm ơn Yến My về bài viết trên :
Hiển thị bài viết từ : Sắp xếp theo
Trang 1/7
[ 21 bài ]
Chuyển đến trang
1,2,3,4, … 5 … 7 Trang sau
Chuyển đến :
Đang truy vấn
Thành viên đang xem chuyên mục này: Khanh Linh Tran và 95 khách
Xem thêm: Khi con bị u máu sơ sinh, nên làm gì?
Điều hành
Mod Box Truyện Sưu Tầm, Thử việc Box Truyện sưu tầm
Bạn không thể tạo đề tài mới
Bạn không thể viết bài trả lời
Bạn không thể sửa bài của mình
Bạn không thể xoá bài của mình
Bạn không thể gởi tập tin kèm
Source: thucanh.vn
Category: Mèo Cảnh