. Điền d,gi,r:a, bố mẹ …… mãi Nam mới dậy tập thể ……..b, ông ấy nuôi chó……. để……. nhà.c,đôi……. đế…

Nhận xét hộ mình nhé m.n  ( cả tổ mình cùng làm đấy ! )

” Ba sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Ba mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con … ” Những câu hát thân thương ấy đã được cất lên từ khi con còn là một đứa trẻ, những câu hát lúc ấy con chỉ hát lên với sự thú vị của một đứa trẻ lên hai, lên ba. Nhưng giờ đây, mười tám năm đã qua đi, những từ ngữ ấy không còn đơn thuần là những ca từ cho một bài hát nữa, mà so với con, và với cả những người con trưởng thành thì những ca từ ấy tuy giản đơn nhưng lại chứa đựng rất nhiều ý nghĩa. Một đứa con thì không thể nào lớn lên mà lại không có sự chăm sóc, nuôi nấng, dạy dỗ của những đấng sinh thành. Cũng giống như những chú chim bay lượn ở khung trời bát ngát, chúng nó sẽ không thể nào bay được nếu thiếu đi đôi cánh. Bố mẹ cũng giống như đôi cánh ấy – đôi cánh vững chãi để nâng đỡ, che chở cho con trong suốt mười tám năm qua .Có thể đây không phải là một bài văn hay, nhưng nó đã được viết lên bằng toàn bộ cảm hứng của con, một xúc cảm rất thực về lòng biết ơn cha mẹ, thầy cô, những người đã kiến thiết xây dựng nền tảng cho những nấc thang đầu đời, ghi lại bước ngoặt tiên phong trong cuộc sống của con. Mười tám năm là cả một quy trình rất dài từ một sinh linh nhỏ bé, đã trưởng thành như ngày thời điểm ngày hôm nay và cầm bút để viết lên bài cảm nghĩ này. Quá trình đó khởi đầu từ ngày con cất tiếng khóc chào đời, bố bảo rằng tích tắc khi nhìn con sinh ra là khoảng thời gian ngắn thiêng liêng nhất trong cuộc sống của cha mẹ. Những giọt nước mắt vui sướng khi cha mẹ tận mắt chứng kiến thiên thần của cha mẹ Open, lúc ấy, con khóc rất to, nhưng tiếng khóc thét của con lại là niềm niềm hạnh phúc của cha mẹ, nó báo hiệu sự sống của một linh hồn nhỏ bé sẽ sống sót trên quốc tế này. Bố mẹ biết không … nếu có một điều ước, con ước mình hoàn toàn có thể quay ngược thời hạn để trở về chính ngày con sinh ra, để con hoàn toàn có thể thực sự nhìn thấy được niềm niềm hạnh phúc của cha mẹ lúc đó, và biết được con thật sự quan trọng với cha mẹ như thế nào … ! ! !

          Và cứ thế thời gian bắt đầu trôi đi, từng ngày nhìn con, yêu con, để rồi đến khi con bắt đầu bập bẹ những tiếng nói đầu đời, tiếng gọi bố đầu tiên. Bố bảo rằng thật sự bố không biết dùng lời gì để diễn tả niềm vui của bố lúc ấy. Vòng tuần hoàn của cuộc sống vẫn tiếp diễn, bố mẹ vẫn âm thầm chứng kiến từng giai đoạn con lớn lên. Những tiếng nói đầu đời, những bước đi đầu tiên, bên cạnh con luôn luôn có sự dõi theo của bố mẹ. Bánh xe thời gian cứ lặng lẽ quay, con đang dần lớn lên với sự dìu dắt của bố mẹ và sự dạy dỗ của thầy cô. Để rồi, khi nhìn lại, đó là cả một quãng đường dài mười tám năm… mười tám năm trôi qua, bây giờ những kí ức về tuổi thơ, nơi có bố mẹ, thầy cô và bạn bè lại trỗi dậy trong con. Những từ ngữ đã từng rất quen thuộc, nó hầu như là một phần quan trọng trong cuộc sống của con, và một phần làm con trưởng thành như ngày hôm nay, nó quá đỗi thân quen làm con không hề nghĩ gì về giá trị của mọi người. Để rồi hôm nay- khi đặt bút để viết bài cảm nghĩ này, con mới thật biết sự quan trọng của mọi người đối với con.

Lúc con chưa thể cất tiếng nói nhưng trong tiếng khóc của con đã có mẹ. Từ đó đến nay, mẹ đã luôn luôn sát cánh bên con trong từng bước con đi trên đường đời. Bố và mẹ đã phải mưu sinh nhọc nhằn để có tiền nuôi con ăn học, mẹ đã trăn trở mất ngủ khi khi bài kiểm tra của con bị điểm thấp, chăm nom thuốc thang khi con ốm đau. Mẹ cũng là người luôn nhắc con đội mũ khi trời nắng, mang theo áo mưa khi trời âm u, nhắc con cầm theo hộp sữa khi con học nhiều ca liên tục. Giờ đây, con chỉ biết nói lời cảm ơn cha mẹ ! Bố mẹ ơi con biết rằng hai chữ “ cảm ơn ” không hề nói hết công ơn trời bể của cha mẹ, đó chỉ là giọt nước nhỏ bé so với cả đại dương bát ngát mà cha mẹ đã khó khăn vất vả tạo ra cho con, nhưng nó trong vắt và tinh khiết lắm ! Bố mẹ ơi, nếu có một điều ước, con sẽ ước con không khi nào phải rời xa cha mẹ ! Con không hề tưởng tượng nổi cuộc sống này sẽ ra sao nếu con thiếu cha mẹ ? Bởi cha mẹ là người quan trọng nhất, là tổng thể của cuộc sống con ! Con nhớ cái ngày tiên phong con bước vào lớp một, bố và mẹ đã ôm con trong vòng tay ấm cúng cùng đạp xe chở con đến trường, thế mà giờ con sắp hoàn thành xong mười hai năm cắp sách đến trường rồi đấy cha mẹ ạ ! Mười hai năm ấy con được no ấm, bình yên bên bố, bên mẹ cũng là mười hai năm cha mẹ khổ cực, khó khăn vất vả .Bố mẹ đã nuôi nấng con với mong ước con sẽ trưởng thành, trở thành một con người thật sự, mọi niềm tin hy vọng đều đặt vào con, để rồi có những lúc con vô tình đã thấy những giọt nước mắt của cha mẹ đã khóc khi con phạm lỗi. Rồi tiếp đó, những cái lo tiên phong là khi cha mẹ muốn dạy dỗ đứa con nhỏ bé của mình thành người. Nhưng càng lo hơn khi con đang bước vào tuổi trưởng thành. Từng bước đường con đi luôn có sự lo ngại của cha mẹ, sợ con sẽ đi sai đường. Tuy con đã mười tám tuổi, nhưng khi nào cũng vậy, trong cha mẹ, con vẫn là một đứa trẻ cần được chở che và bảo vệ, giờ đây con thật sự cần cha mẹ, sự quan trọng của cha mẹ so với con to lớn biết bao … Cảm ơn cha mẹ, cảm ơn vì đã cho con là con của cha mẹ, cảm ơn cha mẹ khi đã mang con đến với quốc tế này .

      Đối với con, bố luôn là một bức tường thành vững chắc cho con vịn vào mà bước đi. Tuy không nói ra, nhưng bố vẫn luôn quan tâm đến con, từ việc học hành, sức khỏe, bạn bè cho đến cả việc con sinh hoạt, chơi đùa, bố vẫn luôn âm thầm theo dõi con “từ xa”, theo dõi từng bước tiến của con. Còn mẹ, mẹ có vẻ như khác bố nhiều lắm, từ vẻ mặt cho đến tính tình. Bề ngoài mẹ của con luôn vui tươi, nụ cười lúc nào cũng nở trên gương mặt của mẹ. Tính tình mẹ cũng không khó chịu như bố, mẹ luôn la mắng con mỗi ngày, không như bố lúc nào cũng im lặng làm con đến phát sợ. Tuy khác nhau về tính tình, tuy mẹ luôn xét nét con, tuy bố luôn im lặng kiểm soát con, nhưng những việc làm đó đều xuất phát từ một điểm chung là tình thương vô bờ bến mà bố mẹ dành cho con. Nhưng có một điều đến tận bây giờ con vẫn không hiểu tại sao con lại không thể tâm sự được với mẹ. Ai ai cũng nói rằng, con gái thì lúc nào cũng tỉ tê tâm sự với mẹ, nhưng với con thì… con cũng không biết vì sao nữa. Vì con không hợp với mẹ, hay vì con ngang bướng, cố chấp, không chịu nghe lời mẹ giảng giải, luôn cho mình là đúng? Cũng có khi là vì con thấy mẹ đã có quá nhiều lo lắng rồi, nào là áp lực công việc, gia đình, con cái, con không muốn vì chuyện của con mà làm cho mẹ thêm một mối lo nữa. Nhưng rồi, giống như quả bóng vậy, cứ càng bơm thì nó lại càng căng, và đến một lúc nào đó nó sẽ nổ tung. Con cũng vậy, cứ dồn nén trong lòng, chỉ đến những lúc “cuối đường”, tăm tối hay bực bội nhất, con mới “trút” hết lên mẹ. Những lúc ấy, mẹ lại như là một người bạn tâm sự với con. Mẹ dạy con cách ứng xử, chỉ cho con việc phải làm, cho con biết cách sống ở đời và cho con biết đến cả những “bài học vấp ngã” và phải biết đứng lên trong cuộc sống.

“ Cho con làm người, bàn tay cha nâng đỡ chở che. Cho con vào đời, mẹ yêu dấu dạy con bước đi. Cho con thắm nụ cười, cho con lớn thành người. Ôi tình mẹ cha, quá bát ngát. Ôi tình thương đó, tựa biển xa ! ” Tình thương đó ngàn đời con vẫn không hề trả được hết. Vậy mà đã bao lần con làm buồn lòng cha mẹ, những lúc vì quá nông nổi, bồng bột, bướng bỉnh mà con đã gắt gỏng, hờn giận cha mẹ, cũng như những người con khác, lúc ấy con cũng ghét cha mẹ lắm. Con cứ tự hỏi tại sao khi nào con cũng phải làm theo ý của cha mẹ mà không được tự do theo ý của mình … Mười tám năm qua đi, mười tám năm con được sống trong vòng tay yêu thương, dìu dắt của cha mẹ, vậy mà được mấy lần con làm cha mẹ vui ? Con chỉ toàn gây ra những chuyện rắc rối, làm cha mẹ lại phải bận tâm, nặng lòng. Giờ đây, con chỉ biết nói lên hai tiếng “ Xin lỗi ” và thầm cảm ơn cha mẹ đã không bỏ rơi con, dù con đã đánh mất đi niềm tin của cha mẹ .Năm năm cấp một vậy là cũng đã trôi qua thật nhanh. Bây giờ, ngay lúc này đây, con đang đứng trên con đường thử thách mới, gay go và khó khăn vất vả hơn rất nhiều. Đó cùng chính là bước ngoặt quan trọng tiên phong trong cuộc sống con. Con biết, trên con đường lần này con bước tiến vẫn luôn chứa đựng rất nhiều niềm tin, sự mong đợi của cha mẹ. Con biết niềm tin và sự mong đợi đó là rất lớn. Tuy stress sau một ngày thao tác, nhưng tối đến cha mẹ lại vẫn lo cho con từng bữa ăn, từng giấc ngủ, đến cả những viên thuốc mỗi khi con chớm bệnh. Tình thương cha mẹ bát ngát và cao quý như thế, những chỉ với những trang viết này, con không thể nào kể được cho hết, mà cũngc hẳng biết phải nói bao nhiêu mới đủ cho những gì cha mẹ đã quyết tử cho đứa con nhỏ bé này. Lúc này đây con xin lỗi cha mẹ về toàn bộ những lỗi lầm của con ! Và cha mẹ hãy tin rằng, dù thời hạn có trôi qua, toàn bộ sẽ nhạt nhoà theo năm tháng nhưng tình thương của cha mẹ sẽ vĩnh cửu trong lòng con, là động lực để con vững bước trên hành trình dài đời mình. Con thương cha mẹ nhiều lắm, cha mẹ ơi !

         Và những người quan trọng không kém đối với cuộc sống của con chính là thầy cô – những người cha người mẹ thứ hai của con – những người có vai trò thực sự trên bước đường giáo dục con thành một con người trưởng thành, cho con biết làm một con người thực sự như thế nào!!! Giáo viên – người mang kiến thức đến cho người cần kiến thức. Thầy cô có biết rằng nhiệm vụ của thầy cô thiêng liếng và cao cả lắm không?…. Những người gần như hi sinh cả cuộc đời để âm thầm dõi theo bước đường của chúng con, người đã gián tiếp tiếp thêm sức mạnh, thêm tri thức để chúng con không ngỡ ngàng và tự tin bước vào đời. Người thầy vẫn lặng lẽ đứng đó, chứng kiến từng thế hệ này sang thế hệ khác, chứng kiến những thành quả của thầy – những thành quả sẽ trực tiếp đi xây dựng đất nước. Công lao của thầy như những vị anh hùng vô danh, tuy không lưu vào sử sách nhưng sẽ được mọi người ca ngợi đến ngàn đời….. Và đặc biệt, người con muốn nói đến hôm nay, đó chính là cô giáo chủ nhiệm – Cô Linh. Cô là người thầy, người chị và cũng là người mẹ thứ hai của chúng con – người luôn lắng nghe và thấu hiểu cảm nhận của chúng con, luôn bên cạnh chúng con trong chặng đường cuối cùng của đời người học sinh. Là một người thầy khi giảng dạy, là một người bạn khi lắng nghe và sẻ chia những cảm xúc đầu đời, những lời động viên nhẹ nhàng nhưng vô cùng quan trọng đối với chúng con. Cô có biết sự có mặt của cô đối với chúng con có ý nghĩa to lớn đến như thế nào không? Hôm nay, con xin thay mặt tập thể lớp 5D gửi lời cảm ơn đến cô, người giáo viên chủ nhiệm tuyệt vời của chúng con.

Là năm cuối cấp, áp lực đè nén thi tuyển rất lớn, vì vậy chúng con cần những phương pháp học tập có hiệu suất cao nhất. Và người luôn đứng đằng sau, trằn trọc, tâm lý mỗi đêm cho chúng con phương pháp học tập tốt nhất, luôn ở bên cạnh dõi theo và lo ngại cho chúng con, đó chính là những thầy cô giáo kính mến – những người đã kiến thiết xây dựng nên trường Nguyễn Trãi được như ngày thời điểm ngày hôm nay ! ! ! Mỗi ngày trôi qua, thầy cô lại có thêm hàng trăm nỗi lo, lo cho chúng con từng miếng ăn, giấc ngủ, lo cho sức khỏe thể chất của từng học viên thân yêu, lo cho từng đứa học yếu nhất đến khi nó hoàn toàn có thể khá hơn, lo cho chúng con nhiều lắm, nhiều đến nỗi mà quên đi chính sức khỏe thể chất của bản thân mình … Có mấy ai hoàn toàn có thể hiểu được những hi sinh thầm lặng lớn lao của thầy cô. Thầy ơi, cô ơi ! ! Những công lao của thầy cô, chúng con đều ghi nhớ … ! ! ! Trên bước đường con đi, đều có sự dõi theo của cha mẹ, sự ân cần của thầy cô. Khi con vấp ngã, cha mẹ, thầy cô là người đau hơn ai hết. Và sự lo âu, buồn chán trên khuôn mặt của thầy cô khi con phạm sai lầm đáng tiếc, con mới nhận ra rằng con đã làm cha mẹ và thầy cô tuyệt vọng rất nhiều, chợt thấy rằng con vẫn chưa làm được gì cho mọi người, chưa đền đáp được gì cho cha mẹ, mới thấy rằng con vẫn quá nhỏ bé trong quốc tế bát ngát này … Con xin lỗi ! ! ! Xin lỗi khi lúc ấy con chưa đủ trưởng thành để nhận thức được mọi việc làm của mình .Một năm học nữa lại trôi qua, sắp phải trải qua những ngày giờ sau cuối của tuổi học trò con mới cảm nhận rõ lòng mình đang có những trộn lẫn nhất định. Khi những cành phượng đỏ tiên phong le lói trên cành, cũng là lúc học sinh khối mười hai quay cuồng trong quay quồng của học tập và thi tuyển. Mười hai năm đèn sách trôi qua, con đã trưởng thành và nói lên lời tri ân so với cha mẹ và thầy cô. Có lẽ nếu như nhà trường không hoạt động học sinh khối mười hai viết bài tri ân dành cho cha mẹ, thầy cô thì chắc con sẽ không khi nào hoàn toàn có thể trực tiếp nói với cha mẹ và thầy cô những lời chân thành nhất mà lâu nay con ấp ủ, giấu kín trong lòng. Xin cảm ơn cha mẹ vì đã cho con tổng thể cuộc sống này ! Bố mẹ đã luôn ở bên con khi con vấp ngã, khi con sai lầm đáng tiếc. Cảm ơn thầy cô rất nhiều ! Ba năm học dưới mái trường này con chưa một lần nói từ “ cám ơn ”, nhưng giờ đây là thời gian con phải nói ra. Thầy cô đã quá tốt với chúng con nhưng nhiều lúc chúng con đã vô tâm khiến thầy cô tuyệt vọng. Xin thầy cô đừng trách chúng con. Mai đây, dù có rời xa trường Nguyễn Trãi thân yêu, thì những lời răn dạy của thầy cô sẽ mãi là hành trang vô giá của chúng con !Hôm nay, khi con viết bài cảm nghĩ này, con không mong nó sẽ được đọc trước toàn trường, được cha mẹ lắng nghe, nhưng con vẫn viết. Viết để bày tỏ hết lòng biết ơn so với cha mẹ – những đấng sinh thành đã sinh con ra, cho con một hình hài nguyên vẹn và đã nuôi nấng con bằng tình yêu thương vô bờ, bằng những giọt mồ hôi, nước mắt, bằng toàn bộ niềm tự hào. Từ lúc sinh ra con đã được sống trong sự đùm bọc, yêu thương của cha mẹ. Có miếng ăn ngon, cha mẹ luôn nhường cho con. Khi trời trở lạnh, mẹ ôm con vào vòng tay ấm cúng. Khi con ốm đau, mẹ thức trắng đêm lo ngại. Nếu như mẹ trao cho con những tình thương ngọt ngào thì bố lại dạy con phải cứng cỏi, bản lĩnh để tự đứng trên đôi chân của mình trong cuộc sống. Bố dạy con không được cúi đầu trước nguy hiểm, không được sợ hãi khi gặp chuyện khó khăn vất vả. Sau này, dù con có đi đâu thì cha mẹ vẫn mãi là chỗ dựa ý thức, là niềm niềm hạnh phúc của con, là bến đỗ khi đôi cánh con stress, là nguồn động viên an ủi khi con gặp khó khăn vất vả. Con không chắc con hoàn toàn có thể làm được như những gì cha mẹ mong ước, nhưng con hứa sẽ cố gắng nỗ lực không làm cha mẹ tuyệt vọng và sẽ tự hào về con … Viết để ghi nhớ công ơn của thầy cô – những người cha, người mẹ thứ hai đã hết lòng dạy dỗ con, rèn luyện con thành một con người trưởng thành bằng toàn bộ sức lực lao động, và tận tâm của mình. Cám ơn cha mẹ đã cho con đời sống này, đã mang con đến quốc tế này, và điều hàng ngàn lần con muốn nói nhưng chẳng khi nào bộc lộ, đó là : “ con rất tự hào vì con là con của cha mẹ, cha mẹ là tổng thể so với con, con yêu cha mẹ nhiều lắm. ” Bằng toàn bộ lòng kính yêu của con so với thầy cô, con muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến thầy cô, những người đã cho con kỹ năng và kiến thức, cho con biết được những điều tuyệt vời trong quốc tế này. Để đáp lại sự biết ơn đó, tập thể lớp 5D riêng và toàn thể học viên trường Nguyễn Trãi nói chung sẽ nỗ lực bằng tổng thể công sức của con người của mình đậu tốt nghiệp 100 % và sẽ quyết tâm để hoàn toàn có thể bước vào ngưỡng cửa cổng trường trung học cơ sở để không phụ tấm lòng của cha mẹ và công ơn dạy dỗ của thầy cô … Giờ sắp tới ngày chúng con phải đương đầu với kì thi trung học cơ sở và trung học phổ thông, con sẽ nỗ lực rất là để không phụ lòng mong ước của cha mẹ và thầy cô .

Rate this post

Bài viết liên quan