Nam Sinh Xinh Đẹp Biến Thành Mèo Nhà Tôi

Chung Khởi cảm thấy rất không thích hợp, không được tự nhiên nhún
nhún vai, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía sau, tất cả mọi người đang
chăm chú đọc sách, cũng không có gì khác thường.

Thế nhưng, cô thật sự cảm thấy có người đang ngó chừng cô, cảm giác
đó vô cùng đáng sợ, cô luôn cảm thấy sẽ có người đột nhiên nhảy ra, gắt
gao dùng sức che miệng của mình, kéo cô đến trong hẻm nhỏ, ăn sống nuốt
tươi cô.

Trong phòng học sáng tỏ ấm áp, Chung Khởi sợ run cả người, không cẩn
thận đụng phải chồng sách giáo khoa chất thật cao, những quyển sách kia
ào ào rơi xuống, khiến tất cả mọi người nhìn lại.

Chủ nhiệm lớp nhíu nhíu mày, cho là cô buồn ngủ đến làm đổ cả sách, hất hất cái cằm, ý là đến phía sau đứng cho tỉnh táo lại.

Chung Khởi có chút xấu hổ, nói câu: “Xin lỗi.”

Sau khi cầm sách đến cuối lớp đứng, Chung Khởi ngược lại cảm thấy tốt hơn rất nhiều, dường như cô không còn có cảm giác bị một đôi mắt gắt
gao nhìn chằm chằm mình, cô thở ra một hơi dài, thân thể buông lỏng hơn.

Nhưng vẫn là không tĩnh tâm đọc sách nổi, không vì cái gì khác, chỉ vì Bạch Lục Châu ngồi hàng cuối cùng.

Bạch Lục Châu cực kỳ xinh đẹp, theo thông thường mà nói, từ này không nên dùng để hình dung dáng vẻ của một người con trai, nhưng không còn
có từ nào hơn từ “xinh đẹp” này để hình dung cậu. Bạch Lục Châu có được
một khuôn mặt cực kỳ sáng sủa, rõ ràng nên cho người ta cảm giác ôn hòa
vô hại, nhưng hết lần này tới lần khác bị đôi mắt xinh đẹp đến chói mắt
phá vỡ cân bằng, mí mắt rất mỏng, lông mi màu đen khiến người khác phải
ghen tị, màu sắc của con ngươi nhạt hơn những người khác một chút, dưới
ánh mặt trời có thể nhìn ra màu hổ phách rõ ràng, nhưng sắc môi lại đỏ
mọng, chợt nhìn giống như là vừa hôn, Chung Khởi thật sự muốn sờ một
cái.

Nhưng cô không dám, Bạch Lục Châu là ai, giết người không thấy máu
luôn luôn đứng số một trong Nhất Trung, 5 lần đạt giải quán quân trong 6 cuộc thi cờ vây thanh thiếu niên thành phố, lần thất bại kia là cậu chủ động từ bỏ quyền thi đấu, đi được nửa đường, đối phương tức giận đến
nỗi đang nhận phỏng vấn của phóng viên mắng ầm lên, qua một trận có
người hỏi cậu nguyên do, cậu nói cảm thấy nhàm chán.

Chung Khởi là người bình thường, cũng hướng về một người tài giỏi cao không với tới như thế, thế nhưng chỉ là nhìn mà thôi.

Tính cách của Bạch Lục Châu không tệ, đối xử với giáo viên và bạn học luôn khách sáo lễ phép, nhưng luôn luôn có khoảng cách một tầng với mọi người, bởi vậy luôn luôn cô độc một mình.

Thật vất vả nhịn đến tan học, chủ nhiệm lớp vừa ra cửa, Tạ Đan liền
từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên đi tìm Chung Khởi, vừa đập Chung Khởi bả
vai vừa nói: “Cậu thật đúng là làm người ta sợ muốn chết, loảng xoảng
một tiếng kia!”

“Ừm.” Chung Khởi nhìn cái ót của Bạch Lục Châu xuất thần, vì sao, lỗ tai của Bạch Lục Châu lại đỏ như vậy?

“Nhìn cái gì đấy!” Một bàn tay Tạ Đan đập tới phía sau lưng của Chung Khởi, cưỡng chế tính kéo cô ra bên ngoài: “Đi, đi nhà xí đi.”

Không giống Tạ Đan, nhà của Chung Khởi gần trường học, cô vẫn luôn
học ngoại trú, dựa theo quy định của trường học, sau tiết thứ hai tự học vào buổi tối cô liền có thể về nhà.

Tiết tự học thứ hai vào buổi tối là tiết học Vật Lý của chủ nhiệm
lớp, Chung Khởi một chút cũng nghe không hiểu, mà cảm giác quỷ dị khi bị ai đó nhìn chằm chằm lại trở lại, cô nhịn không nhìn ra đằng sau, trong lúc nhất thời cảm thấy mình đơn giản giống như nữ chính trong phim ma,
không cẩn thận liền sẽ bị mấy thứ bẩn thỉu quấn lấy, nghĩ như vậy, da
đầu cô đều run lên.

Chuông tan học vừa vang, Chung Khởi liền đeo túi xách mà trốn giống
như tông cửa xông ra, ngay cả Tạ Đan gọi cô cô đều không nghe thấy.

Chín giờ tối, bầu trời sớm đã tối đen, chỉ có vài vệt ánh sáng mờ
nhạt của hoàng hôn còn sót lại trên bầu trời, đèn đường lâu năm không tu sửa, lấp lóe chập chờn, trên đường nhỏ cực ít người, Chung Khởi dường
như có thể nghe thấy nhịp tim của mình, hai tay cô ôm chặt lấy chiếc ba
lô, bước chân cực nhanh, nhưng dường như, cô nghe thấy được tiếng bước
chân của người thứ hai.

Từng bước từng bước, theo sát cô, không nhanh không chậm như bóng với hình.

Âm thanh đó cực kỳ rõ ràng trong đêm tối đen như mực.

Chung Khởi cũng nhịn không được nữa, bỗng nhiên dừng lại quay đầu nhìn!

Một người con trai, một người con trai cực xinh đẹp—— lại là Bạch Lục Châu!

Trên người cậu là đồng phục mùa hè của Nhất Trung, thêm áo sơ mi trắng phổ thông, mặc trên người cậu lại cực kỳ đẹp mắt.

Chung Khởi dừng lại nhìn cậu, cậu cũng dừng lại.

“Tại sao, là cậu?” Chung Khởi thì thào nói, dường như đang nói một mình.

Bạch Lục Châu khẽ nhíu mày, dưới ánh đèn mờ nhạt lộ ra ánh mắt mê ly, cậu cũng nhìn Chung Khởi, nói: “Có vấn đề gì sao?” Trong giọng nói trầm thấp mang theo một tia trong trẻo, vô cùng êm tai, giống như chiếc lông vũ phất qua trong lòng của Chung Khởi.

“Không có gì!” Chung Khởi ngượng ngùng hỏi: “Cậu biết mình không?” Từ trước đến nay cô như là một cái bóng trong suốt ở trong lớp, cũng không có trông cậy vào việc Bạch Lục Châu biết trong lớp còn có một người như cô.

“Chung Khởi.” Cậu nói.

Hai chữ này từ trong miệng cậu nói ra, lại khiến cho toàn thân Chung
Khởi đều nổi da gà, không biết làm sao, cô cảm thấy ánh mắt Bạch Lục
Châu nhìn cô là lạ, chuyên chú giống như là muốn nhìn xuyên thấu cả
người cô từ trong ra ngoài.

Thế là cô liền chạy mất hút không dám ngoảnh đầu lại.

Sau lưng, hai mắt của Bạch Lục Châu dường như phát quang nhìn chằm chặp bóng lưng Chung Khởi, khóe miệng chậm rãi mỉm cười.

Gió thổi qua, lá cây run lẩy bẩy.

Chạy đến nhà, Chung Khởi đã thở hồng hộc, mệt giống một con chó già
lười biếng, đem túi sách ném trên ghế sa lon, mẹ Chung Khởi bưng một ly
nước qua cho cô, cười mắng: “Chạy cái gì, phía sau có ma đuổi theo con
hả!”

“Còn đáng sợ hơn ma quỷ.” Chung Khởi lầm bầm, nhận lấy cái ly uống một hơi cạn sạch, lại hỏi: “Mẹ, ba còn chưa có về sao?”

“Không, hôm nay ba con phải tăng ca.”

“Tiểu Bạch đâu?” Chung Khởi lại hỏi, Tiểu Bạch là con mèo cô nhặt được trước đó vài ngày.

Ngày mưa dông, một móng vuốt của con mèo trắng nhỏ chảy máu, bóng
dáng con mèo nho nhỏ núp ở trong hoa viên chỗ cư xá nhà cô, vô cùng đáng thương.

“Sớm đã nói con đừng mang mèo hoang về nhà, mèo hoang không có nhà,
ban ngày nó không ở nhà, ban đêm thì trở về ngủ một giấc, coi nhà chúng
ta là khách sạn nhà nghỉ sao, con còn có mặt mũi hỏi nó đâu!” Mẹ Chung
Khởi vừa làm cơm vừa mắng.

“Vậy không tốt sao, còn không cần mẹ dọn phân cho nó.” Chung Khởi cười hì hì với mẹ mình.

“Tinh tướng!” Mẹ Chung Khởi nói.

Quả nhiên, một lát sau, lúc hai mẹ con ăn cơm, Tiểu Bạch nhảy qua cửa sổ trở về, may mắn nhà các cô ở lầu một, Chung Khởi nghĩ vậy.

Cô buông bát đũa xuống ôm lấy Tiểu Bạch.

Nói thật, dáng dấp Tiểu Bạch nhìn rất đẹp, một thân lông trắng noãn
lang thang một ngày bên ngoài cũng không thấy bẩn, một đôi mắt mèo màu
nâu nhạt, cái mũi mèo con màu hồng, bốn cái đệm thịt nhỏ vô cùng mềm
mại, ngay từ đầu Chung Khởi còn tưởng rằng là một chú mèo cái, nhưng sau khi ôm vào lòng xem xét, là một con mèo đực nhỏ không thể nghi ngờ.

“Lại chạy đi đâu?” Chung Khởi ôm nó ở trên đùi của mình, tay trái bóp đệm thịt của nó, tay phải cầm đũa ăn cơm.

“Ai u bẩn chết!” Mẹ Chung Khởi vô cùng ghét bỏ: “Nó ra ngoài một ngày cũng không biết đi đâu, con có thể tập trung ăn cơm không?”

Chung Khởi trái xem phải xem, nói: “Không bẩn.”

Cơm nước xong xuôi, Chung Khởi bị mẹ đuổi về phòng làm bài tập, cô
vụng trộm ôm Tiểu Bạch theo, bình thường mẹ cô không cho cô ôm mèo, cảm
thấy cô như vậy là mê muội mất cả ý chí, huống chi cô đang đến thời điểm quan trọng nhất của cuộc đời mình —— lớp mười hai.

Tiểu Bạch ghé vào trên bàn sách của Chung Khởi nhìn chằm chằm cô làm
bài tập, Chung Khởi đang làm bài vật lý, thật là mít đặc, chọn đáp án
cũng là giày vò khốn khổ nửa ngày, thật vất vả chọn được một đáp án, vừa muốn viết đáp án C, móng vuốt của Tiểu Bạch liền cào tới.

“Đừng làm rộn, chị phải làm bài tập.” Chung Khởi giống như trấn an sờ sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch lại không buông tha, dùng móng vuốt kéo bút của Chung Khởi
sang đáp án B, Chung Khởi cười, cảm thấy thú vị, nói đùa với nó: “Thế
nào, mày cảm thấy nên chọn B? Vậy liền chọn B đi, dù sao chị cũng không
biết.”

Thật vất vả mới làm xong bài tập, Chung Khởi ôm mèo nằm trên giường,
cô nửa dựa vào đầu giường, Tiểu Bạch nằm trên bụng cô, móng vuốt nhỏ vừa vặn đặt trên ngực cô, con mắt màu nâu nhạt nhìn chằm chằm Chung Khởi.

Chung Khởi đang thất thần, nhưng, đột nhiên ngực bị vuốt mèo ấn xuống một cái, xuất hiện vết lõm rất rõ ràng, cực kỳ xấu hổ

Chung Khởi đỏ mặt: “Tiểu Bạch!”

Tiểu Bạch dường như tìm được đồ chơi, một cái móng khác cũng ấn
xuống, một chút một chút, chơi vô cùng vui vẻ, cả người Chung Khởi chỉ
có ngực là xuất sắc nhất thôi, 34D, giống như quả đào chín mọng, vô cùng khiến chủ nhân của nó kiêu ngạo.

Chung Khởi im lặng, cô cũng không thể so đo với con mèo, bất đắc dĩ
nhìn con mắt màu nâu nhạt của Tiểu Bạch, vô cùng thâm thúy, dường như
bên trong là biển rộng mênh mông.

Đặc biệt giống.. . giống.. .

Bạch Lục Châu!

Điều này đã hù dọa Chung Khởi, cô bỗng nhiên đứng dậy, Tiểu Bạch bị
cô ném đi, ném lên trên giường, cái đầu mèo nhỏ ngẩng lên nhìn cô kêu
la.

Edit: Xiaoxi GuaChung Khởi cảm thấy rất không thích hợp, không được tự nhiên nhún nhún vai, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía sau, tất cả mọi người đang chăm chú đọc sách, cũng không có gì khác thường.Thế nhưng, cô thật sự cảm thấy có người đang ngó chừng cô, cảm giác đó vô cùng đáng sợ, cô luôn cảm thấy sẽ có người đột nhiên nhảy ra, gắt gao dùng sức che miệng của mình, kéo cô đến trong hẻm nhỏ, ăn sống nuốt tươi cô.Trong phòng học sáng tỏ ấm áp, Chung Khởi sợ run cả người, không cẩn thận đụng phải chồng sách giáo khoa chất thật cao, những quyển sách kia ào ào rơi xuống, khiến tất cả mọi người nhìn lại.Chủ nhiệm lớp nhíu nhíu mày, cho là cô buồn ngủ đến làm đổ cả sách, hất hất cái cằm, ý là đến phía sau đứng cho tỉnh táo lại.Chung Khởi có chút xấu hổ, nói câu: “Xin lỗi.”Sau khi cầm sách đến cuối lớp đứng, Chung Khởi ngược lại cảm thấy tốt hơn rất nhiều, dường như cô không còn có cảm giác bị một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mình, cô thở ra một hơi dài, thân thể buông lỏng hơn.Nhưng vẫn là không tĩnh tâm đọc sách nổi, không vì cái gì khác, chỉ vì Bạch Lục Châu ngồi hàng cuối cùng.Bạch Lục Châu cực kỳ xinh đẹp, theo thông thường mà nói, từ này không nên dùng để hình dung dáng vẻ của một người con trai, nhưng không còn có từ nào hơn từ “xinh đẹp” này để hình dung cậu. Bạch Lục Châu có được một khuôn mặt cực kỳ sáng sủa, rõ ràng nên cho người ta cảm giác ôn hòa vô hại, nhưng hết lần này tới lần khác bị đôi mắt xinh đẹp đến chói mắt phá vỡ cân bằng, mí mắt rất mỏng, lông mi màu đen khiến người khác phải ghen tị, màu sắc của con ngươi nhạt hơn những người khác một chút, dưới ánh mặt trời có thể nhìn ra màu hổ phách rõ ràng, nhưng sắc môi lại đỏ mọng, chợt nhìn giống như là vừa hôn, Chung Khởi thật sự muốn sờ một cái.Nhưng cô không dám, Bạch Lục Châu là ai, giết người không thấy máu luôn luôn đứng số một trong Nhất Trung, 5 lần đạt giải quán quân trong 6 cuộc thi cờ vây thanh thiếu niên thành phố, lần thất bại kia là cậu chủ động từ bỏ quyền thi đấu, đi được nửa đường, đối phương tức giận đến nỗi đang nhận phỏng vấn của phóng viên mắng ầm lên, qua một trận có người hỏi cậu nguyên do, cậu nói cảm thấy nhàm chán.Chung Khởi là người bình thường, cũng hướng về một người tài giỏi cao không với tới như thế, thế nhưng chỉ là nhìn mà thôi.Tính cách của Bạch Lục Châu không tệ, đối xử với giáo viên và bạn học luôn khách sáo lễ phép, nhưng luôn luôn có khoảng cách một tầng với mọi người, bởi vậy luôn luôn cô độc một mình.Thật vất vả nhịn đến tan học, chủ nhiệm lớp vừa ra cửa, Tạ Đan liền từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên đi tìm Chung Khởi, vừa đập Chung Khởi bả vai vừa nói: “Cậu thật đúng là làm người ta sợ muốn chết, loảng xoảng một tiếng kia!”“Ừm.” Chung Khởi nhìn cái ót của Bạch Lục Châu xuất thần, vì sao, lỗ tai của Bạch Lục Châu lại đỏ như vậy?“Nhìn cái gì đấy!” Một bàn tay Tạ Đan đập tới phía sau lưng của Chung Khởi, cưỡng chế tính kéo cô ra bên ngoài: “Đi, đi nhà xí đi.”Không giống Tạ Đan, nhà của Chung Khởi gần trường học, cô vẫn luôn học ngoại trú, dựa theo quy định của trường học, sau tiết thứ hai tự học vào buổi tối cô liền có thể về nhà.Tiết tự học thứ hai vào buổi tối là tiết học Vật Lý của chủ nhiệm lớp, Chung Khởi một chút cũng nghe không hiểu, mà cảm giác quỷ dị khi bị ai đó nhìn chằm chằm lại trở lại, cô nhịn không nhìn ra đằng sau, trong lúc nhất thời cảm thấy mình đơn giản giống như nữ chính trong phim ma, không cẩn thận liền sẽ bị mấy thứ bẩn thỉu quấn lấy, nghĩ như vậy, da đầu cô đều run lên.Chuông tan học vừa vang, Chung Khởi liền đeo túi xách mà trốn giống như tông cửa xông ra, ngay cả Tạ Đan gọi cô cô đều không nghe thấy.Chín giờ tối, bầu trời sớm đã tối đen, chỉ có vài vệt ánh sáng mờ nhạt của hoàng hôn còn sót lại trên bầu trời, đèn đường lâu năm không tu sửa, lấp lóe chập chờn, trên đường nhỏ cực ít người, Chung Khởi dường như có thể nghe thấy nhịp tim của mình, hai tay cô ôm chặt lấy chiếc ba lô, bước chân cực nhanh, nhưng dường như, cô nghe thấy được tiếng bước chân của người thứ hai.Từng bước từng bước, theo sát cô, không nhanh không chậm như bóng với hình.Âm thanh đó cực kỳ rõ ràng trong đêm tối đen như mực.Chung Khởi cũng nhịn không được nữa, bỗng nhiên dừng lại quay đầu nhìn!Một người con trai, một người con trai cực xinh đẹp—— lại là Bạch Lục Châu!Trên người cậu là đồng phục mùa hè của Nhất Trung, thêm áo sơ mi trắng phổ thông, mặc trên người cậu lại cực kỳ đẹp mắt.Chung Khởi dừng lại nhìn cậu, cậu cũng dừng lại.“Tại sao, là cậu?” Chung Khởi thì thào nói, dường như đang nói một mình.Bạch Lục Châu khẽ nhíu mày, dưới ánh đèn mờ nhạt lộ ra ánh mắt mê ly, cậu cũng nhìn Chung Khởi, nói: “Có vấn đề gì sao?” Trong giọng nói trầm thấp mang theo một tia trong trẻo, vô cùng êm tai, giống như chiếc lông vũ phất qua trong lòng của Chung Khởi.“Không có gì!” Chung Khởi ngượng ngùng hỏi: “Cậu biết mình không?” Từ trước đến nay cô như là một cái bóng trong suốt ở trong lớp, cũng không có trông cậy vào việc Bạch Lục Châu biết trong lớp còn có một người như cô.“Chung Khởi.” Cậu nói.Hai chữ này từ trong miệng cậu nói ra, lại khiến cho toàn thân Chung Khởi đều nổi da gà, không biết làm sao, cô cảm thấy ánh mắt Bạch Lục Châu nhìn cô là lạ, chuyên chú giống như là muốn nhìn xuyên thấu cả người cô từ trong ra ngoài.Thế là cô liền chạy mất hút không dám ngoảnh đầu lại.Sau lưng, hai mắt của Bạch Lục Châu dường như phát quang nhìn chằm chặp bóng lưng Chung Khởi, khóe miệng chậm rãi mỉm cười.Gió thổi qua, lá cây run lẩy bẩy.Chạy đến nhà, Chung Khởi đã thở hồng hộc, mệt giống một con chó già lười biếng, đem túi sách ném trên ghế sa lon, mẹ Chung Khởi bưng một ly nước qua cho cô, cười mắng: “Chạy cái gì, phía sau có ma đuổi theo con hả!”“Còn đáng sợ hơn ma quỷ.” Chung Khởi lầm bầm, nhận lấy cái ly uống một hơi cạn sạch, lại hỏi: “Mẹ, ba còn chưa có về sao?”“Không, hôm nay ba con phải tăng ca.”“Tiểu Bạch đâu?” Chung Khởi lại hỏi, Tiểu Bạch là con mèo cô nhặt được trước đó vài ngày.Ngày mưa dông, một móng vuốt của con mèo trắng nhỏ chảy máu, bóng dáng con mèo nho nhỏ núp ở trong hoa viên chỗ cư xá nhà cô, vô cùng đáng thương.“Sớm đã nói con đừng mang mèo hoang về nhà, mèo hoang không có nhà, ban ngày nó không ở nhà, ban đêm thì trở về ngủ một giấc, coi nhà chúng ta là khách sạn nhà nghỉ sao, con còn có mặt mũi hỏi nó đâu!” Mẹ Chung Khởi vừa làm cơm vừa mắng.“Vậy không tốt sao, còn không cần mẹ dọn phân cho nó.” Chung Khởi cười hì hì với mẹ mình.“Tinh tướng!” Mẹ Chung Khởi nói.Quả nhiên, một lát sau, lúc hai mẹ con ăn cơm, Tiểu Bạch nhảy qua cửa sổ trở về, may mắn nhà các cô ở lầu một, Chung Khởi nghĩ vậy.Cô buông bát đũa xuống ôm lấy Tiểu Bạch.Nói thật, dáng dấp Tiểu Bạch nhìn rất đẹp, một thân lông trắng noãn lang thang một ngày bên ngoài cũng không thấy bẩn, một đôi mắt mèo màu nâu nhạt, cái mũi mèo con màu hồng, bốn cái đệm thịt nhỏ vô cùng mềm mại, ngay từ đầu Chung Khởi còn tưởng rằng là một chú mèo cái, nhưng sau khi ôm vào lòng xem xét, là một con mèo đực nhỏ không thể nghi ngờ.“Lại chạy đi đâu?” Chung Khởi ôm nó ở trên đùi của mình, tay trái bóp đệm thịt của nó, tay phải cầm đũa ăn cơm.“Ai u bẩn chết!” Mẹ Chung Khởi vô cùng ghét bỏ: “Nó ra ngoài một ngày cũng không biết đi đâu, con có thể tập trung ăn cơm không?”Chung Khởi trái xem phải xem, nói: “Không bẩn.”Cơm nước xong xuôi, Chung Khởi bị mẹ đuổi về phòng làm bài tập, cô vụng trộm ôm Tiểu Bạch theo, bình thường mẹ cô không cho cô ôm mèo, cảm thấy cô như vậy là mê muội mất cả ý chí, huống chi cô đang đến thời điểm quan trọng nhất của cuộc đời mình —— lớp mười hai.Tiểu Bạch ghé vào trên bàn sách của Chung Khởi nhìn chằm chằm cô làm bài tập, Chung Khởi đang làm bài vật lý, thật là mít đặc, chọn đáp án cũng là giày vò khốn khổ nửa ngày, thật vất vả chọn được một đáp án, vừa muốn viết đáp án C, móng vuốt của Tiểu Bạch liền cào tới.“Đừng làm rộn, chị phải làm bài tập.” Chung Khởi giống như trấn an sờ sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch.Tiểu Bạch lại không buông tha, dùng móng vuốt kéo bút của Chung Khởi sang đáp án B, Chung Khởi cười, cảm thấy thú vị, nói đùa với nó: “Thế nào, mày cảm thấy nên chọn B? Vậy liền chọn B đi, dù sao chị cũng không biết.”Thật vất vả mới làm xong bài tập, Chung Khởi ôm mèo nằm trên giường, cô nửa dựa vào đầu giường, Tiểu Bạch nằm trên bụng cô, móng vuốt nhỏ vừa vặn đặt trên ngực cô, con mắt màu nâu nhạt nhìn chằm chằm Chung Khởi.Chung Khởi đang thất thần, nhưng, đột nhiên ngực bị vuốt mèo ấn xuống một cái, xuất hiện vết lõm rất rõ ràng, cực kỳ xấu hổChung Khởi đỏ mặt: “Tiểu Bạch!”Tiểu Bạch dường như tìm được đồ chơi, một cái móng khác cũng ấn xuống, một chút một chút, chơi vô cùng vui vẻ, cả người Chung Khởi chỉ có ngực là xuất sắc nhất thôi, 34D, giống như quả đào chín mọng, vô cùng khiến chủ nhân của nó kiêu ngạo.Chung Khởi im lặng, cô cũng không thể so đo với con mèo, bất đắc dĩ nhìn con mắt màu nâu nhạt của Tiểu Bạch, vô cùng thâm thúy, dường như bên trong là biển rộng mênh mông.Đặc biệt giống.. . giống.. .Bạch Lục Châu!Điều này đã hù dọa Chung Khởi, cô bỗng nhiên đứng dậy, Tiểu Bạch bị cô ném đi, ném lên trên giường, cái đầu mèo nhỏ ngẩng lên nhìn cô kêu la.

Rate this post
Banner-backlink-danaseo

Bài viết liên quan