Con thỏ có đuôi

Vì vậy, tôi, một con bé đang học mẫu giáo tự nhiên biết vẽ và nặn đất sét … trở nên nổi tiếng. Người ta đồn ầm lên “ làng có con bé có tài ”. Thực ra, biết vẽ tranh và nặn đất không có gì là ghê gớm. Nhưng ở cái làng quê này lâu nay chưa từng thấy, thì tôi trở nên cực kỳ đặc biệt quan trọng .
Tôi mê vẽ thật, mê đến quên ăn, hễ ngồi đâu là vẽ nấy. Lúc tôi ngồi thổi cơm, tôi vẽ bằng than. Đi chăn bò với anh, tôi vẽ băng que, lấy nền đất thay giấy. Ở nhà lấy giấy bút vẽ … mê đến nỗi khi nào trong đầu tôi cũng tưởng tượng ra những hình ảnh ly kỳ. Nặn đất sét cũng thích nhưng không nhiều như vẽ. Tôi nặn hình con chó, con mèo … chỉ bấy nhiêu thôi mà nhà tôi khi nào cũng đông khách ghé thăm .
Dẫu vậy, năng khiếu sở trường của tôi cũng chẳng khác nào loài hoa lá cây cảnh không có người tạo dáng. Bởi tôi sinh ra trong một mái ấm gia đình nghèo lại mồ côi bố. Vì thế, thứ năng khiếu sở trường tự có của tôi chẳng những không có thời cơ tăng trưởng tốt hơn, mà còn bị ngưng trệ. Mẹ không muốn tôi đam mê thứ vẽ vời này. Dẫu bắt đầu bà cũng thấy tự hào chút chút, nhưng gánh nặng mái ấm gia đình đè lên đôi vài gầy của người mẹ nuôi con một mình thì mẹ xem năng khiếu sở trường đó là thứ tào lao. Mẹ cấm không cho tôi vẽ nữa, bắt tôi phải lo học thật giỏi ( lúc này tôi đã là học viên tiểu học ) .Nhưng niềm đam mê không dễ gì bảo bỏ là bỏ. Tôi vẫn cứ vẽ khi nào không có mẹ. Rồi một ngày, nhà trường thông báo lựa chọn tôi đi thi năng khiếu ở tỉnh. Lần đó đề thi là vẽ tự do. Nói thật tôi ngồi thi mà cảm giác như đang tận hưởng giây phút hạnh phúc nhất của đời mình chỉ vì vẽ mà không sợ ai la mắng.

Tôi vẽ những gì mình thích vào bài thi một cách tự tin. Khi bài thi sắp hoàn chỉnh, tôi bỗng nghe một giọng nói từ cửa sổ: “Đẹp quá ha, vẽ con thỏ đi!”. Chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ, nếu vẽ một chú thỏ chạy ra từ gốc cây bên bãi cỏ xanh cũng ổn lắm. Thú thật, tôi chưa bao giờ nhìn thấy thỏ. Chỉ là tưởng tượng sơ qua từ sách báo, từ những hòn pin mẹ mua về nghe đài. Vì thế tôi đã vẽ con thỏ khá đặc biệt, và mọi chuyện cũng bắt đầu từ đây.

Tôi vẽ những gì mình thích vào bài thi một cách tự tin. Khi bài thi sắp hoàn chỉnh, tôi bỗng nghe một giọng nói từ cửa sổ: “Đẹp quá ha, vẽ con thỏ đi!”. Chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ, nếu vẽ một chú thỏ chạy ra từ gốc cây bên bãi cỏ xanh cũng ổn lắm. Thú thật, tôi chưa bao giờ nhìn thấy thỏ. Chỉ là tưởng tượng sơ qua từ sách báo, từ những hòn pin mẹ mua về nghe đài. Vì thế tôi đã vẽ con thỏ khá đặc biệt, và mọi chuyện cũng bắt đầu từ đây.

Khi hình hài của một chú thỏ hình thành, trong cái đầu bé bổng và ngây thơ của tôi, con thỏ hẳn phải có một cái đuôi dài như con chó. Vì thế, con thỏ trong bài thi của tôi có một cái đuôi cuộn tròn bên trên … như đuôi con cún con. Bài thi đã triển khai xong. Thầy giám thị ngắm nghía rồi bỗng bưng mặt cười .

Rồi thì cái ngày vui nhất cũng đã đến. Vào buổi sáng thứ hai, tiết chào cờ toàn trường, thầy Tổng đảm nhiệm trong nét mặt vui tươi trịnh trọng thông tin : “ Thưa những em, ngày hôm nay thầy báo cho toàn thể trường ta được biết, bạn Dương Hiền lớp 2A của tất cả chúng ta đã đạt giải nhì môn thi năng khiếu sở trường vẽ ! Toàn trường cho một tràng pháo tay chúc mừng bạn Hiền ”. Cả trường vỗ tay rào rào, tôi hãnh diễn bước lên đứng dưới cờ đỏ sao vàng mà ước chi có mẹ mình ở đó .
Thầy Tổng đảm nhiệm liên tục : “ Các em thân mến ! Bạn Hiền của tất cả chúng ta không những vẽ đẹp mà bạn còn phát minh sáng tạo giỏi nữa những em ạ. Trong bài thi của mình, bạn ấy đã cho sinh ra một con thỏ có đuôi, mà là đuôi dài lắm ! ” Không thể tả hết cái không khí sôi động vào lúc đó. Cả trường cười vang. Các thầy cô cười vang … Còn tôi ngớ người ra vì sự nhầm lẫn của mình. Thì ra thỏ không có đuôi !
Đó là kỷ niệm tuổi học trò đẹp nhất của tôi. Đó cũng là ký ức theo tôi năm tháng cuộc sống mà tôi không khi nào quên .

Rate this post

Bài viết liên quan