Chuyện theo Phật – P3: Vì sao không nên ăn thịt chó

CHUYỆN THEO PHẬT BÀI 3

Vì sao không nên ăn thịt chó?

Đáng lẽ phải đăng lại phần 1 này trước khi đăng bài phần 2. Thôi thì muộn còn hơn không .

Trong hành trình tri ân từ Hà Nội vào Huế, chúng tôi đi viếng các nghĩa trang liệt sĩ và rất may mắn chúng tôi được vào chùa Cam Lộ và gặp Trưởng ban trị sự GHPGVN tỉnh Quảng Trị – Hòa thượng Thích Thiện Tấn. Nhiều người nói ông là một hòa thượng rất uyên thâm, những câu chuyện phức tạp, khó hiểu nhất, đều được ông lý giải thật đơn giản và dễ hiểu.

Đứng vai bạn Bá Thiện sinh năm 1985 tôi đã viết lại câu truyện :
– Hòa thượng hỏi tôi, có sức khỏe thể chất không, tôi khẳng định chắc chắn có. Ngài bảo tôi bê một chậu hoa lá cây cảnh vào và nhấc lên đặt xuống vài ba lần, tôi làm ngay và thấy nó cũng thường thôi. Nếu hòa thượng muốn thử sức thì phải lấy cái chậu cảnh gấp 3 lần thế này mới biểu lộ hết năng lực của tôi. Rồi hòa thượng nói tôi chắp tay lại nguyện ước được khỏe mạnh, niềm hạnh phúc, được gặp những điều suôn sẻ, nhất là mẹ tôi, có sức khỏe thể chất, sống cùng tôi đến trăm tuổi .
Sau đó hòa thượng trì chú vào chậu cây và bảo tôi nhấc lên. Thật kì khôi cái chậu tôi vừa nhấc lên đặt xuống nhẹ như không, giờ đây trở nên nặng trĩu, tôi phải nỗ lực mới nhấc lên được. Lúc này tôi cảm thấy đã khâm phục thật sự, nhưng hòa thượng lại tỏ vẻ không hài lòng, bảo tôi làm đi làm lại vài ba lần. Tôi vẫn hoàn toàn có thể nhấc lên được dù khá nặng. Đó là điều rất lạ .
Rồi hòa thượng chợt hỏi tôi “ có phải con nhiều lúc vẫn ăn thịt chó không ? ”
Tôi ngần ngại một lúc rồi vấn đáp “ có ạ ”. Hòa thượng lặng im một lúc, rồi ngài nói rất ân cần : “ so với người theo Phật, thì không khi nào nên ăn thịt chó, vì nó là bạn thân thiện nhất của con người, canh giữ nhà cửa, vui cùng với chủ, buồn cùng với chủ, là nhân vật tiên phong mừng quýnh đón ở cửa, khi chủ về đến nhà, kể cả cả khi nó đang đau ốm, bệnh tật, đói khát do quên cho ăn. Người chủ khó khăn vất vả, hoạn nạn, khổ sở đến mấy, nó cũng không khi nào bỏ đi. Người chủ bạc ác đánh đập, nó vẫn cam chịu. Khi người chủ trói lại để giết, đôi mắt nó đau đớn, van lơn nhưng không hề oán hận, đuôi nó vẫn vẫy những cái sau cuối, như hy vọng, người chủ nghĩ lại, hay là muốn nói ; nó tha thứ cho tất cả chúng ta. Cái tâm đó, con người không phải ai cũng có được .
Những điều đấy cũng là nguyên do ngụy biện, cho sự … của tất cả chúng ta. ”

Rồi hòa thượng nói tiếp “khi con người ốm đau, bệnh tật, ho lao, khạc đờm, nôn mửa, đại tiện, vì những căn bệnh như kiết lỵ, trúng độc, nhiễm khuẩn, thịt súc vật thối rữa, ròi bọ… chó đều dọn sạch. Những thứ đấy đi đâu? Vào bụng nó, hóa thành xương thịt nó, máu huyết nó. Con người lại thích thú khi được ăn thịt nó, mong muốn ăn thịt chó, uống tiết canh, pha rượu… Rửa rau, vo gạo, nấu nướng, trong nhà vệ sinh, dù phòng đó sạch đến mấy cũng không dám ăn. Nhiều thứ dơ bẩn, nhầy nhụa, thối rữa, hơn gấp nhiều lần,vào bụng chó, người ta lại biện minh, bằng bao nhiêu lý do, để đưa vào miệng. Cái miệng có nghĩ, nó dơ bẩn, khi nói lời yêu thương, khi âu yếm vợ con, hay thâm chí còn khấn cầu điều an lành tốt đẹp đến với mình.

Con hãy tâm lý kĩ, có nên ăn thịt chó nữa hay không, có muốn đưa nhưng thứ ghê sợ đó, vào thân thể con nữa không ? ” Trong khi con có hàng trăm, ngàn thứ khác để ăn .
Sau vài phút suy ngẫm, tưởng tượng những thứ ghê tớm mà chó thích ăn. Tôi cảm thấy rùng mình, lạnh sống lưng và không phải một mình tôi, cả đoàn ai cũng nói muốn nôn ói .
Tôi hứa với hòa thượng “ Con sẽ không khi nào, động đến thịt chó nữa ” .
Tôi hiểu rằng điều này là tốt cho tôi chứ không phải tốt cho hòa thượng, lúc này hòa thượng mới nói : “ Con hãy ngửa mặt lên trời và thề nguyện với trời đất không khi nào ăn thịt chó nữa ”. Khi tôi làm xong hòa thượng nói : “ Bây giờ ông chú nguyện mà con vẫn nhấc nổi chậu cây này lên thì chứng tỏ phúc con còn mỏng dính, đức con còn yếu ” .
Tất nhiên tôi nghĩ, phúc đức của tôi nó nằm ở đâu đó chứ không nằm ở chậu cây, nhưng lần này thì hòa thượng có vẻ như rất mãn nguyện. Sau khi ông trì chú, tôi gắng rất là đỏ mặt tía tai, cũng không hề nhấc nổi cái chậu ấy lên. Thì ra hòa thượng cân phúc đức bằng việc lấy hết phúc đức của tôi, đặt vào chậu cây này. Chỉ sau mấy lời chú của thầy và một lời thệ nguyện của tôi, từ bỏ thịt chó, mà chậu cây như nặng, hàng trăm cân .

Rồi hòa thượng bảo “việc xong rồi thôi cất chậu cây đi”.

Mặt tôi xanh lét : “ làm thế nào con bê nổi cơ chứ ? ” nhưng hòa thượng nói : “ Hòa thượng đã bỏ ra rồi ”. Quả thật tôi nhấc chậu cây lên và nó lại nhẹ như lúc khởi đầu. Mấy người trong đoàn được Hòa thượng cho thử cũng đều công nhận linh nghiệm, diệu kỳ. Tôi và mọi người trọn vẹn tâm phục khẩu phục Ngài .
Trên đây là câu truyện trọn vẹn có thật trong chuyến đi năm 2009 mà tôi muốn san sẻ với những bạn .

Nguyễn Trọng Hùng

Source: thucanh.vn
Category: Chó cảnh

5/5 - (1 vote)

Bài viết liên quan