Thiên sứ của những chú mèo bị bỏ rơi

Banner-backlink-danaseo
Thấy những chú mèo bị bỏ rơi bên vệ đường, nhiều con ghẻ lở, đau ốm, hôi hám, nhưng Vi Thảo Nguyên vẫn ôm chúng về nhà nuôi. 28 tuổi, cô đã là ” bà mẹ ” nuôi nấng hơn 100 con mèo và 30 con chó .Sống cùng cha mẹ trong căn hộ chung cư cao cấp nhà ở rộng 60 mét vuông ở Q. 6, TP Hồ Chí Minh, hầu hết diện tích quy hoạnh của gia đình Nguyên đều ưu tiên cho chó, mèo. Khách lạ đến chơi, nhiều người nhầm tưởng căn nhà của cô là vườn thú bởi số lượng chó, mèo lên tới vài chục con .
Dân gian vẫn truyền tai nhau về cái gở khi nhặt mèo về nhà, thế nhưng Nguyên chỉ cười nói : ” Nhiều người ý niệm mèo tự đi lạc vào nhà là điềm gở, mèo đen là xui và nhặt mèo là điều cấm kỵ. Nguyên đã nhìn thấy nhiều bác tài xế không cho mèo lên xe cùng với khách. Nhưng đó là ý niệm lỗi thời ” .
vithaonguyen4-571106-1368798131_500x0.jp

Thiên sứ Thảo Nguyên bên những con mèo được cô cưu mang.

Cô san sẻ : ” Mình làm theo tình cảm thôi chứ không nghĩ nhiều. Đối với mình mọi sinh linh, giống loài, đều có quyền được sống và yêu thương huống gì là mèo, chó là những con vật sống thân mật với con người, bộc lộ cảm hứng rất rõ “, Nguyên san sẻ .
Con mèo tiên phong được đưa về nhà Nguyên là Méo Quậy. Nó được nhặt vào một buổi tối trời mưa, khi còn nhỏ bé và bị bỏ trong đám cỏ. Nó được đưa về ủ ấm, chăm nom, được bác sĩ kê thuốc nên khỏe rất nhanh. ” Nó không kêu meo meo mà méo méo. Nhỏ người nhưng nó là chuyên viên leo trèo, làm đổ vỡ nhiều đồ trong nhà nên mình gọi là Méo Quậy “, Nguyên tươi cười cho hay .
Cô kể, hầu hết mèo mà cô nhặt được đều trong thực trạng bị bỏ rơi khi còn quá nhỏ, có con chưa mở mắt, có bầy thì bỏ túm tụm trong một cái bịch bị cột chặt đầu, cũng có con Nguyên nhặt từ dưới cống lên. ” Khi vừa thấy mèo trong thực trạng thảm thương, mình kêu ‘ méo ‘ một tiếng là chúng chạy ào ra như đã quen từ lâu lắm rồi “, Nguyên hào hứng .
Cách đây một năm, có một nhóm mèo hoang sống gần nhà Nguyên. Cô phát hiện ra và liên tục mang cơm đến cho chúng ăn. Một hôm cô mang cơm đến, những người ở đó cấm không được cho mèo ăn nữa vì sợ nó đi vệ sinh bẩn. Sợ người ta bắt thịt lũ mèo, Nguyên đã tìm cách cứu, nhưng dù nỗ lực cô cũng chỉ cứu được 3 con .
” Có 2 con đẹp và khỏe mạnh, mình đã tìm được người nuôi. Còn một con rất yếu, chỉ nằm thở không đứng dậy được. Mặt nó lại xấu, ai nhìn cũng chê nên mình giữ lại nuôi, đặt tên là Còi. Bây giờ thì Còi ” đẹp trai ” lắm, khỏe mạnh trọn vẹn và rất thương những bé mèo con mới nhặt về. Là con đực nhưng mèo con nào mới về nó cũng ôm, cho bú “, Nguyên cho hay .
d
Hiện có hơn 20 chú mèo và khoảng chừng 10 con chó sống cùng mái ấm gia đình Thảo Nguyên .Nguyên đặt tên cho hàng trăm con mèo của mình, dựa trên hình dáng, tính cách hoặc tương quan đến thực trạng cô tìm thấy. Dù đông nhưng Nguyên không khi nào nhầm lẫn giữa Méo, Chuột, Rặn, Té Re, Bột, Dừa, Nhí, Giang Hồ … bởi như cô nói ” Dù đông con thế nào thì cha mẹ cũng không khi nào nhầm tên con ” .
Ví như Rặn, nó không kêu thông thường mà mỗi lần kêu đều phát ra thành ” mẹooo ẹooo ” nghe y hệt như đang … rặn. Còn Té Re là con mèo bị tiêu chảy từ nhỏ. Từ khi mới nhặt về đến gần nửa năm sau nó vẫn cứ tiêu chảy, thuốc men liên tục cũng không hết, thế nên Nguyên gọi luôn nó là Té Re .
Thông thường, những chú mèo được nhặt về sẽ được chăm nom cho khỏe mạnh, thật sạch. Khi xinh đẹp trở lại thì Nguyên sẽ tìm người nuôi vì ” như vậy sẽ cứu được nhiều hơn “. Nếu con nào quá yếu, không hề hồi sinh hoặc có khiếm khuyết như mù, què, liệt, không có ai nhận thì cô sẽ nuôi .

Ngoài 20 con đang ở cùng với Nguyên, đã hơn 100 mèo được gửi đi các gia đình trong thành phố. Trước khi cho, Nguyên phải đến tận nhà để tìm hiểu hoàn cảnh gia đình người ta, hệt như tìm nhà chồng cho con. Địa chỉ của những gia đình đó, Nguyên đều lưu lại để thi thoảng đến thăm chúng. Những gia đình nào nhận về, không may nó bị què, ốm đau… mang đến trả cô cũng sẵn sàng nhận lại.

Ngoài nhặt và chăm nom những chú mèo cơ nhỡ, Nguyên còn ” ẵm ” luôn những con chó ghẻ lở, ốm đau, bệnh tật ở ngoài đường về. Đưa đi bác sĩ khám, tắm cho chúng, rồi nuôi cho khỏe lại, Nguyên lại tìm cho chúng những người chủ mới. Ngoài 20 con đã cho, hiện tại có gần 10 con sống cùng Nguyên và 20 em mèo .
Nguyên tâm sự, để nuôi được chúng cực kỳ tốn kém. Mỗi tháng, ngoài tiền ăn còn tiền thuốc men ngốn một phần nhiều thu nhập từ nghề biên tập viên sách của cô. Là nguồn thu nhập chính trong mái ấm gia đình nên khi dùng tiền cho chúng, mái ấm gia đình cô cũng phải khéo thu vén. Nhiều lúc Nguyên cảm thấy đuối sức, tính buông xuôi vì không kham nổi, nhưng ở đầu cuối cô lại không hề làm được .
Nguyên san sẻ, chó thì không sao nhưng mèo thì phá lắm. Trong nhà cô, không có chỗ nào là chúng không leo lên. Có con lên bụng ông địa nằm, gục đầu vào bụng ông địa ngủ, chân thì gác lên ông thần tài. Con thì nhảy lên bàn thờ cúng Phật, làm đổ bể tùm lum khiến gia đình Nguyên phải chuyển vật dụng sang đồ nhựa .
” Sáng chúng ngủ, tối lại thức, chạy đua, tông ầm ầm vào tường. Nếu không phải yêu thương động vật hoang dã thì đúng là không thể nào chịu nổi “, Nguyên cười .
f
Thảo Nguyên cho biết, nếu đã là tình thương thì không số lượng giới hạn con người hay động vật hoang dã .Cô gái này tâm sự, có nhiều người vướng mắc, tại sao Nguyên không giúp sức những người xấu số mà lại là chó, mèo. Cô đã phải giái thích rất nhiều, rằng cô không phải chọn ai, mà bất kể là ai, con người, hay con vật, khi cần Nguyên đều ưu tiên. Nếu chó, mèo khỏe mạnh, lành lặn, sống trong môi trường tự nhiên tốt, cô sẽ không chăm sóc nhiều .
Ánh mắt trầm ngâm, Nguyên kể nguyên do vì sao lại nuôi nấng chó mèo bị bỏ rơi. Cách đây gần 20 năm, Nguyên nuôi con chó tiên phong, giống chó Phú Quốc, lấy tên là Đa Sa. Nó ở với Nguyên được vài năm thì mái ấm gia đình cô chuyển vào thành phố, phải đi ở thuê. Nhà trọ không cho nuôi chó nên mẹ Nguyên đã nhờ một người bạn ở Phú Quốc nuôi hộ .
Cuộc sống khó khăn vất vả làm Nguyên quên mất Đa Sa. Đến khi mái ấm gia đình không thay đổi, cô vô tình xem lại mấy tấm hình cũ mới chợt nhớ ra Đa Sa. ” Ngay khoảnh khắc đó mình rợn sống lưng, một cái cảm xúc rất kinh điển. Mình lập tức quay về Phan Thiết tìm nhưng khi đến nhà người nhờ nuôi Đa Sa, họ đã dọn đi nơi khác, không ai biết họ đi đâu. Có người còn cho hay Đa Sa đã được bán cho quán thịt cầy “, Nguyên kể .

Khao khát tìm lại Đa Sa trỗi dậy mãnh liệt, cô đã đi khắp thành phố Phan Thiết để tìm nhưng vô vọng. Bao nhiêu năm qua, khi ngủ nhớ đến Đa Sa, Nguyên vẫn thường khóc. Mỗi lần về quê cô vẫn đi tìm trong vô vọng. Nguyên ao ước, giá như được gặp lại nó dù chỉ một lần, để được ôm thật chặt rồi nó ra đi cũng được. Nguyên luôn nghĩ Đa Sa đã trách cô rất nhiều vì không mang nó đi, vì đã quên nó.

” Giờ thấy ai bỏ chó, mèo, mình đều lý giải cho họ hiểu và khuyên đừng làm như vậy, sẽ có lúc ân hận vì chó, mèo cũng biết tâm lý, biết buồn như con người “, Nguyên ngậm ngùi .
Đã bước sang tuổi 28, cô gái bé nhỏ, xinh đẹp Vi Thảo Nguyên vẫn liên tục hành trình dài nuôi nấng những con vật đáng thương bị bỏ rơi. Cô ao ước sẽ tìm được một người biết cùng cô sẻ chia yêu thương cho những con người, con vật xấu số. Cô cũng đang xin hỗ trợ vốn từ một tổ chức triển khai quốc tế để thêm nhiều con vật nữa được cứu sống .

Hoàng Thùy

Source: thucanh.vn
Category: Mèo Cảnh

Rate this post

Bài viết liên quan