Có những ngày tâm trạng như chó cắn. Dở dở, ương ương, việc gì cũng không thích làm, việc gì làm cũng không xong. Vậy là tắt điện thoại, khóa cả facebook, zalo, instagram. Bỏ vào ba lô một cuốn sách, quyển sổ tay, cây bút chì, cục gôm, một ít tiền. Rồi cứ thế lang thang trên phố, tìm một góc yên tĩnh, ngồi bệt xuống và thả hồn trôi lãng đãng…
Bồng bềnh được vài phút, rồi lại suy nghĩ vì đâu mà mình lại có cái tâm trạng chán ghét thế này. Nhiều lắm, ở cái tuổi 19 này, có biết bao là thứ khiến mọi thứ trở nên chênh vênh. 19 tuổi, không có gì ngoài ước mơ điên cuồng được trở nên giàu có, được giỏi giang xinh đẹp, được người yêu chiều chuộng, được đám bạn sẵn sàng hết mình cùng nhau… Mơ nhiều lắm, nghĩ tới cũng đã thấy rạo rực rồi. Nhưng mà nghĩ lại để thực hiện được nó là cả quá trình. Nhưng cũng vẫn nghĩ lại, bản thân còn trẻ, còn nhiều thời gian, đã dám mơ được thì sẽ dám làm được. Hít một hơi thật sâu, lấy quyển sổ tay ra, viết vào đó những điều mình cần phải làm được trong tháng tới. Những điều nhỏ sẽ làm nên được khác biệt lớn. Từng bước từng bước, ước mơ sẽ không còn xa nữa.
Viết xong, cất sổ, đem sách ra đọc tiếp phần lở dở lúc sáng. Đến câu ‘ Cứ đón nắng và Open trái tim mình. Vì ngày mai, mặt trời vẫn sẽ liên tục chiếu rọi … ’. Đôi lúc vẫn tự hỏi tại sao yêu thương lại rời bỏ ta, trong khi bản thân luôn cố gắng nỗ lực để vun vén cho chính mình triển khai xong hơn, vun vén cho cuộc tình mình nghĩ sẽ là điều rất ngọt ngào ở tuổi 19 này. Nhưng mà, không biết do duyên số hay do nỗ lực vẫn chưa đủ, điều ngọt ngào ấy vỡ đôi. Cảm thấy thật ngưỡng mộ những cặp đôi bên nhau lâu bền hơn, chắc họ cũng phải trải qua nhiều sóng gió lắm nhưng vẫn vì nhau mà giữ chặt lấy đôi tay. Và cũng đôi lúc thấy mình thật tệ, có chút trắc trở đã chịu không nổi, lấy tư cách gì đi bên người suốt đời. Nhiều lúc cố tỏ ra mình quan trọng một chút ít, nhưng người ta đã không để tâm thì chẳng khác gì mình đang tự làm trò ngớ ngẩn. Tuổi 19, không ngờ tình cảm lại buồn cười đến vậy. Tim bỗng chênh mất một nhịp …
Nhưng mà những ngày này, suôn sẻ lại có được những đứa bạn thật tốt. Ngoài mặt thì không tiếc lời đùa giỡn chê bai nhau. Vậy mà mình có chuyện, tụi nó sẵn sàng chuẩn bị thức cả đêm đến sáng để lắng nghe và san sẻ với mình. Nhiều khi mình coi trọng bạn hữu hơn một chút ít là vì vậy. Có chúng nó, nên thấy đời bớt nhạt hơn .Phố lên đèn, cũng phải tới lúc về nhà rồi .Khi mà có những đám mây bay vào đời sống của mình, đừng nghĩ nó mang theo mưa hay giông bão mà hãy nghĩ nó đến để tô thêm sắc tố cho cuộc sống mình. Nhờ có những ngày vỡ đôi ấy, mà mới nhận thấy được, bản thân mình đang lạc trôi nơi đâu, đang cần cái gì, đang sống vì ai, và đang đau đớn vì điều gì. 19 tuổi và những ngày vỡ đôi …
Source: thucanh.vn
Category: Chó cảnh