Kể về kỉ niệm đáng nhớ đối với con vật nuôi: con mèo Mon, chó bông – Bài viết số 2 lớp 8 đề 1

Mỗi tất cả chúng ta, hẳn ai cũng co một con vật nuôi yêu quý. Nó không chỉ là thú cưng mà còn là một người bạn luôn gắn bó, sát cánh cùng ta trong đời sống. Hướng dẫn làm bài văn kể về kỉ niệm đáng nhớ so với con vật nuôi mà em thương mến nhất lớp 8 những bạn hoàn toàn có thể tìm hiểu thêm thêm
Nó hoàn toàn có thể là ân nhân cứu sống ta trong một trường hợp hiểm nghèo nào đó, hoặc nó cũng hoàn toàn có thể vì được nuông chiều mà phạm những lỗi lầm, … Đó đều sẽ trở thành những kỉ niệm đáng nhớ. Để làm được bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ so với con vật nuôi mà em yêu quý, tất cả chúng ta cần thiết kế xây dựng được toàn cảnh và trường hợp truyện, phối hợp giữa miêu tả và tự sự một cách linh động để bài làm đạt hiệu suất cao diễn đạt cao nhất. Dưới đây là hai bài làm mẫu hy vọng hoàn toàn có thể giúp sức những bạn trong quy trình học tập. Chúc những bạn học tập thật tốt !

BÀI VĂN MẪU SỐ 1 BÀI VIẾT SỐ 2 LỚP 8 ĐỀ 1: HÃY KỂ VỀ MỘT KỈ NIỆM ĐÁNG NHỚ ĐỐI VỚI CON VẬT NUÔI MÀ EM YÊU THÍCH – CHÚ CHÓ BÔNG

Nhân dịp sinh nhật lần thứ chín của em, mẹ đã khuyến mãi ngay cho em một chú chó rất xinh. Em đặt tên cho nó là Bông. Em yêu Bông lắm ! Nó không chỉ là một người bạn thân thương mà còn là một ân nhân so với em .

Bông là một chú chó có bộ lông dài mềm và mượt màu trắng như tuyết. Ngày mới về nhà em, nó như một cục bông màu trắng lăn tròn trên sân khiến em rất thích thú. Cặp chân thon, cao và dài lúc nào cũng bước đi hết sức uyển chuyển. Đôi mắt to và sáng, trong bóng tối như những viên pha lê màu xanh cực kì đẹp mắt. Cái mũi xinh xinh lúc nào cũng ươn ướt. Cái đuôi cong và dài càng tô thêm vẻ duyên dáng cho chú chó Bông của em.

Hằng ngày, em với Bông quấn quýt bên nhau như những người bạn thân thiện không hề tách rời. Khi em học bài, nó nằm ngủ ngon lành dưới chân ghế. Khi em thao tác nhà giúp mẹ, nó ton ton phía sau em, đôi lúc dịu dịu vào tay em làm nũng. Và cả những khi em đi chơi cùng những bạn trong xóm, Bông cũng đi cùng em. Vào hè năm ngoái, nhờ có Bông mà em đã được cứu khỏi bị đuối nước .
Gần nhà em có một con sông nước rất trong và mát. Trong những ngày hè oi bức, bọn trẻ con trong xóm ngày nào cũng hò hét nhau ra sông tắm. Là một đứa trẻ dát nước từ nhỏ, tuy đã mười ba tuổi rồi nhưng em vẫn không biết bơi. Thấy chúng nó nô đùa dưới dòng nước mát, em thấy ghen tị lắm. Mấy đứa trẻ đáng ghét nhiều lúc khi thấy em đi qua còn cố ý chòng ghẹo em là đứa nhát cáy, lớn đầu rồi mà còn không biết bơi. Ngày hôm đó, về nhà em đã khóc rất lâu bên cạnh chú chó Bông. Con chó lặng yên không nhúc nhích, nằm trong lòng em như thế hàng giờ liền .
Ngày hôm sau, em quyết định hành động sẽ học bơi để chứng tỏ rằng mình không phải là một đứa trẻ nhút nhát. Khi thấy em tay xách nách mang phao bơi ra bờ sông, Bông nhảy quýnh lên quanh người em như để cổ vũ niềm tin cho em vậy. Thế là em cùng chú chó nhỏ của mình đi tập bơi. Khi mới xuống nước, em cảm thấy rất sợ và lo ngại. Em muốn nhảy ngay lại lên bờ. Nhưng trong tâm lý em lại hiện về những câu nói và những tràng cười giễu cợt của lũ trẻ trong làng, em quyết tâm gạt bỏ mọi nỗi sợ hãi ấy và nỗ lực giữ chặt vào chiếc phao bơi. Vẫy vùng được một lúc, em thấy mệt nhoài. Từ trên bờ có tiếng sủa vang. Bông đang cổ vũ ý thức cho em. Thấy vậy, em nỗ lực tập đạp chân tiếp. Một lúc sau, vì quá mệt, em vô ý rời tay khỏi chiếc phao bơi. Và một … hai … ba, em bỗng chìm nghỉm xuống nước. Quá hoảng loạn và sợ hãi, em chỉ kịp hết lên một tiếng, rồi như bị hàng ngàn con yêu tinh nước ra sức nhấn chìm … Và rồi em không biết gì nữa .
Khi tỉnh dậy, em thấy mình nằm trong căn phòng nhỏ của mình, bên cạnh là chú chó Bông nằm phủ phục với ánh mắt buồn thiu. Thấy tiếng động, nó ngổm dậy và ánh mắt lập tức sáng bừng lên khi thấy em thức giấc. Con chó nhảy quýnh lên sung sướng rồi sủa ầm lên, chạy ra ngoài sân để báo cho mọi người biết. Theo sau chú chó Bông, mẹ của em bước vào với nụ cười êm ả dịu dàng, mẹ hỏi han em ân cần. Qua lời kể của mẹ, em mới biết rằng chính lúc em chìm xuống nước, Bông đã chạy đến nhà gần bờ sông, sủa ầm lên khiến mọi người phải đi theo nó và họ đã cứu em khỏi dòng nước đáng sợ ấy. Em dang tay, Bông từ phía xa chạy nhào vào lòng em. Em xoa đầu chú chõ nhỏ đáng yêu và mưu trí của mình. Còn con chó thì dụi dụi vào lòng em đầy yêu quý. Chính nhờ có chú chó nhỏ ấy, em đã được cứu sống .

Sau sự việc lần ấy, bố hứa sẽ dạy em học bơi. Vào mỗi chiều cuối tuần, cả Bông và em lon ton theo bố ra bờ sông. Bố dạy em từng chút, từng chút và chú chó nhỏ của em thì đứng trên bờ dõi theo đầy chăm chú và khích lện dành cho em.

Em rất yêu và biết ơn chú chó Bông của mình .

BÀI VĂN MẪU SỐ 2 BÀI VIẾT SỐ 2 LỚP 8 ĐỀ 1: HÃY KỂ VỀ MỘT KỈ NIỆM ĐÁNG NHỚ ĐỐI VỚI CON VẬT NUÔI MÀ EM YÊU THÍCH 

” Mon ơi lại đây chơi với chị nè ! ” Tôi vẫn nhớ như in tiếng gọi đó mỗi lúc tôi rảnh rỗi muốn chơi đùa cùng Mon. Cũng đã một khoảng chừng thời hạn dài trôi qua rồi, nhưng tôi vẫn chưa thể quên được Mon – chú mèo nhỏ bé đáng yêu tôi coi như một người bạn của mình .
Tôi nhớ lắm cái ngày tiên phong Montrở thành ” thành viên ” của mái ấm gia đình tôi. Mon là món quà bố hứa Tặng cho tôi vì tôi đạt tác dụng tốt. Hôm nay là ngày bố trở về sau tuần dài đi công tác làm việc xa nhà. Lúc đón bố tôi mong ngóng và chờ đón lắm, vì đã một tuần bố không cạnh tôi. Bố xuống xe và cầm một chiếc lồng nhỏ có chú mèo trắng đáng yêu, nói rằng đây là phần thưởng bố dành cho tôi. Tôi thích lắm. Chú mèo trắng mới đẹp làm thế nào ! Kể từ ngày đó, chú mèo trở thành người bạn mới của tôi .

Chú mèo không nặng lắm. Chú khoác trên mình bộ lông trắng dày,và mượt. Bởi vậy tôi liền đặt tên cho chú là Mon. Tôi thích mỗi lần ôm Mon vào lòng giống như ôm một chú gấu bông vậy. Hai mắt Mon tròn xoe lúc nào cũng long lanh như hai giọt nước. Cái mũi chú lúc nào cũng ươn ướt như người bị cảm. Hai cái tai nhỏ nhắn xinh xinh lúc nào cũng vểnh lên nghe ngóng. Bốn chân dài với những móng vuốt sắc nhọn là vũ khí để Mon tự vệ khi gặp kẻ thù. 

Mon nhanh gọn và mưu trí lắm. Mỗi lần tôi đi học về đều thấy Mon đứng đợi ở trước cổng vẫy vẫy đuôi chào tôi. Những lúc tôi ngồi học bài, Mon thường nhẹ nhàng đến bên tôi, dụi dụi đầu vào chân tôi như nũng nịu, như đòi tôi nựng. Những lúc ấy, tôi bèn bế Mon lên, vuốt vuốt Mon và ôm Mon vào lòng .
Mon thân với tôi lắm. Những lúc rảnh rỗi tôi thường dẫn Mon đi chơi. Từ khi nào chẳng biết tôi coi Mon như một người bạn thân của mình. Nhưng ngày hôm ấy, một ngày quá đau đớn xảy ra với tôi, ngày mà Mon rời xa tôi mãi mãi. Hôm ấy, tôi dắt Mon đi chơi xa hơn mọi lần. Trong lần mải chạy theo những game show cùng đám bạn mà để Mon lạc mất. Lúc mặt trời ngả bóng, khi game show đã tàn tôi mới sực nhớ đến Mon và hoảng mình khi không thấy Mon nữa. Tôi chạy đi tìm, gọi trong tiếng khóc nhưng vẫn không thấy Mon đâu. Tất cả là do tôi vô tâm, không chú ý tới Mon. Tôi đã để lạc mất Mon mãi mãi .
Tôi vẫn chưa nguôi buồn khi Mon rời xa tôi mãi mãi. Tôi sẽ mãi nhớ tới Mon, mãi nợ Mon một lời xin lỗi, lời xin lỗi không khi nào được trả lời .

Rate this post

Bài viết liên quan